Thầy Hồ và cô Triệu cũng đứng sững tại chỗ, há hốc miệng.
“Thằng nhóc đó biết võ sao?”.
Đinh Chính Nghĩa ngẩng đầu hỏi Đinh Dương, vẻ mặt thâm trầm.
“Con... con cũng không biết...”. Đinh Dương ấm ức nói. Trước kia anh ta chỉ bị động chịu đòn, đánh trả cũng
không thể, làm sao anh ta biết được Lâm Chính biết võ hay không.
“Đúng là phế vật!”.
Đinh Chính Nghĩa đánh mạnh lên đầu anh ta, sau đó quát lên với đám người ở phía sau: “Quách Hưng Hải đâu?”.
“Ông chủ, hình như Quách đại sư không đi cùng chúng tai”.
Người ở phía sau thận trọng nói. “Gái gì? Sao lúc quan trọng bọn họ đều biến mất dạng? Tôi tốn nhiều tiền nuôi đám người nhàn rỗi này làm gì?”.
Đinh Chính Nghĩa tức giận, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Quách Hưng Hải.
Lúc này, người đàn ông trung niên vội vã chạy tới. “Quách Hưng Hải, ông chạy đi đâu vậy?”.
Đinh Chính Nghĩa mảng chửi người đàn ông trung niên: “Chẳng lẽ ông cũng muốn bỏ trốn?”.
“Ông Đinh, không phải tôi muốn bỏ trốn!”. Quách Hưng Hải thở hổn hển đáp. Ông ta còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy đám tay chân ngã đầy đất và Lâm Chính đứng ở giữa, ông ta không khỏi biến sắc.
“Quách đại sư tới rồi sao?”.
Đỉnh Dương nhìn thấy Quách Hưng Hải thì mừng rỡ không thôi, liên tục vỗ tay: “Tên họ Lâm kia, mày tiêu rồi! Quách đại sư ra tay, mày sẽ chết chắc!”.
“Quách đại sư?”.
Lâm Chính liếc nhìn Quách Hưng Hải, bình thản nói: “Ông ta lợi hại lắm sao?”.
“Ếch ngồi đáy giếng! Mày biết Quách đại sư là ai không? Ông ấy là sĩ quan huấn luyện của bộ đội đặc chiến Long Quốc trước kia, vì lớn tuổi nên đã về hưu. Hiện nay ông ấy ở bên cạnh bố tao phụ trách bảo vệ tập đoàn Dương Hà. Thực lực của Quách đại sư mày không tưởng tượng được đâu, ngay cả quán quân tán thủ cũng không đỡ nổi mấy chiêu trước mặt ông ấy! Mày hiểu không?”.
Đinh Dương liên tục cười nhạt. “Thế à?”. Lâm Chính ung dung trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!