Lưu Tam Tỉnh cười khổ, vội vàng giải thích: “Lâm đại nhân không cần vội, Ái Nhiễm không sao, nhà họ Dục cũng vẫn bình an vô sự”.
“Nếu đã vậy thì tại sao trong thành lại không có người? Nhà họ Dục cũng trống không?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Lâm đại nhân, chuyện này nói ra dài lắm. Chắc cậu cũng nhận được thông tin đúng không? Các thế lực của vực Diệt vong đang chuẩn bị tấn công Thiên Thần Điện, nhà họ Dục đương nhiên cũng tham gia. Không tiêu diệt Thiên Thần Điện chúng tôi cũng không yên . Chỉ có điều nhà họ Dục sức mạnh bị cô lập, dựa vào chúng tôi thôi thì rõ ràng không thể làm gì được. Mà lúc này vừa hay có một thế tộc muốn chiêu mộ thêm các thế lực khác gia nhập vào bọn họ, cùng họ liên thủ đối phó với Thiên Thần Điện. Chúng tôi sau khi thương lương đã quyết định gia nhập.
“Hóa ra là vậy... Vậy tại sao mọi người lại ở đây? Để thành không nhà trống thế kia?”
“Đại nhân chắc không biết Thiên Thần Điện mạnh tới mức nào rồi? Chúng tôi nào phải đối thủ của họ. Để tránh bị Thiên Thần Điện báo thù thì chúng tôi phải trốn ở sau núi này, xem động tĩnh thế nào. Nếu mà đánh thắng thì chúng tôi quay về thành, còn nếu thua...thì chúng tôi sẽ trốn ở đây mãi mãi”.
Lưu Tam Tỉnh cười khổ; “Gia tộc dặn tôi ở lại để bảo vệ những người dân ở đây không bị hại”,
Lâm Chính gật đầu. Anh đã hiểu ra mọi chuyện. Nhà họ Dục hành động như vậy cũng là vì an toàn. Họ lo sợ Thiên Thần Điện đánh lén nên đã trốn đi trước. Đương nhiên nhà họ Dục không chỉ sợ Thiên Thần Điện đánh lén mà còn sợ nhiều người nhân cơ hội này đánh họ. rốn tránh là điều đương nhiên, như vậy ít ra còn có thể bảo toàn được lực lượng.
“Vậy giờ Ái Nhiễm đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi. “Ngũ Phương Băng Nguyên”.
Lưu Tam Tỉnh nói: “Nhà họ Dục đầu quân cho Ngữ Phương Băng Nguyên, nghe nói lần này Ngũ Phương Băng Nguyên đã mời tới hơn 30 thế tộc lớn nhỏ cùng tấn công Thiên Thần Điện. Tất cả mọi người tập hợp lại thì sẽ bắt đầu hành động”.
“Khí thế hùng hậu gớm”, Vương Nhất Thánh nghe thấy vậy bèn lên tiếng.
“Dù sao thì cũng là một vị Lục Địa Thần Tiên mà, phải chuẩn bị hẳn hoi chứ?”, Ngu Sơn Thủy mỉm cười.
Như vậy thì vị Lục Địa Thần Tiên này chết chắc rồi. Có thể tận mặt chứng kiến một vị Lục Địa Thần Tiên bị đấnh bại đúng là kỳ tích đấy.
Đương nhiên bọn họ càng mong chờ hơn chính là Thiên Thần Điện. Tên trùm Diệp Viêm chắc chắn sẽ có sự cảm ngộ đối với các vị Lục Địa Thần Tiên. Nếu có thể có được ít lợi lạc ví như lấy được ít sách cổ để đột phá cảnh giới này thì thật tuyệt.
“Đại nhân, chúng ta mau tới Ngũ Phương Băng Nguyên thôi”, Vương Nhất Thánh kích động nói.
“Đúng vậy đại nhân, chúng ta thân cô thế cô nếu như có thể kết hợp với họ cùng chiến đấu thì sẽ an toàn hơn nhiều”, Ngu Sơn Thủy cũng đồng ý.
Lâm CHÍnh do dự nhưng sau đó gật đầu: “Đơn thương độc mã đúng là bất lợi. Nếu va chạm với các cao thủ của Thiên Thần Điện mà chỉ dựa vào chúng ta thôi thì không đủ, cần có một đội quân”
Anh lấy bản đồ ra nhìn và chau mày.
“Đại nhân, Ngũ Phương Băng Nguyên nằm ở đâu?”, Vương Nhất Thánh hỏi.
“Phía Tây Bắc, các Thiên Thần Điện rất xa. Nếu chúng ta đi về Ngũ Phương Băng Nguyên thì không khác gì tốn thêm công sức. Không nên”, Lâm Chính nói.
Vậy nếu Ngũ Phương Băng Nguyên mà tấn công Thiên Thần Điện thì đúng ra không nên tập hợp ở nơi xa xôi như vậy mới phải. Thế nhưng anh cũng không nghĩ nhiều.
Lâm Chính vội tới vực Diệt Vong cũng là vì muốn dựa vào các thế lực khác để giết chết Diệp Viêm, giải quyết hậu họa.
“Thôi bỏ đi, chúng ta lập tức hành động thôi”, Lâm Chính cất bản đồ, lên tiếng.
Hai người còn lại cũng gật đầu.
Con đường tới Ngũ Phương Băng Nguyên vô cùng xa xôi. Lâm Chính không hề biết ngày mà các thế tộc sẽ tấn công Thiên Thần Điện, dù sao thì cũng chẳng có gì chắc chắn, vì vậy anh cùng Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn 'Thủy đi không ngừng nghỉ.
Gần một ngày trôi qua. Ba người đều sử dụng chân khí bay đi. Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy thở hổn hể, Lâm CHÍnh cũng cảm thấy mệt mỏi.
“Đại nhân, chúng ta nghỉ một chút thôi. Sắp một ngày rồi. Chúng tôi gần cạn kiệt sức lực rồi. Nếu mà có gặp chuyện gì thì sẽ không còn sức chiến đấu đâu”.
'Vương Nhất Thánh lên tiếng và ngồi phịch ra đất. Ngu Sơn Thủy không nói gì, chỉ tựa vào cây thở hắt ra. Lâm Chính nhìn về phía xa: “Phía trước hình như có thôn, chúng ta vào đó ăn cái gì đã”
Hai người nghe thấy vậy thì mắt sáng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!