Địa vị của Thái Hòa rõ ràng cao hơn Thiếu Phù Thương.
Nghe thấy vậy, Thiếu Phù Thương do dự, nhưng vẫn bảo các chiến sĩ Băng Nguyên vây quanh Lạc Dương Cốc rút lui.
“Đại nhân có cao kiến gì không?” Thiếu Phù Thương lạnh lùng hỏi.
“Thiếu Phù Thương, người của Lạc Dương Cốc đến đây để đòi lại công đạo, cậu nên đọc rõ tội trạng của người nhà họ Dục, cứ dựa vào quy định như bình thường nói cho bọn họ phải tâm phục khẩu phục, cần gì phải ra tay với bọn họ? Như vậy sẽ chỉ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn thôi, gây thêm rắc rối không cần thiết!” Thái Hòa nhàn nhạt nói.
Thiếu Phù Thương chau mày, nhưng không sợ hãi, đáp: “Được, các người muốn công đạo, vậy tôi cho các người công đạo!”
Dứt lời, hắn đi lên trên đài, cầm lấy bản án rồi lớn tiếng đọc.
“Giờ ngọ ba phút hôm nay, tiểu đội tìm kiếm vật tư thứ bảy dưới trướng Đại trưởng lão Ngũ Phương Băng Nguyên mang theo 'Cường Hồn Đan' do người nhà họ Dục luyện chế, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Không ngờ sau khi dùng Cường Hồn Đan, toàn tiểu đi bảy bị sốc, sau khi chẩn đoán, tiểu đội vật tư thứ bảy vì gân mạch bị trúng độc dẫn đến tê liệt kinh mạch, mà ngọn nguồn dẫn đến hiện tượng này là do 'Cường Hồn Đan của nhà họ Dục các người luyện chế. Sau khi chúng tôi điều tra, phát hiện nhà họ Dục các người đã không tiến hành luyện chế dựa theo phương thuốc chúng tôi đưa cho, mà đã tự ý thay đổi, nhà họ Dục các người có ý định lợi dụng Cường Hồn Đan để mưu hại chiến sĩ của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, chứng cớ vô cùng xác thực. Căn cứ theo điều lệnh của Ngũ Phương Băng Nguyên chúng tôi, người nhà họ Dục sẽ phải chịu hình phạt vĩnh viễn làm nô! Các người còn có gì muốn nói không?”
Thiếu Phù Thương đặt bản án xuống, cười nhạt nói.
Người nhà họ Dục đều biến sắc, hoảng sợ nhìn nhau.
“Chúng tôi không hề thay đổi phương thuốc, trình tự luyện chế 'Cường Hồn Đan rõ ràng đều nghiêm ngặt dựa theo phương thuốc các người đưa cho mà tiến hành, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì! Tôi không phục!”
Gia chủ Dục gào lên.
Người nhà họ Dục cũng sốt ruột, nhao nhao la hét ầm ĩ.
“Nhất định là các người đã động tay động chân!”
“Làm theo các bước trong phương thuốc, sao có thể xảy ra sai sót?”
“Đây rõ ràng là các người hãm hại nhà họ Dục chúng tôi”
Những tiếng gào thét phẫn nộ bên tai không dứt.
“Im lặng! Tất cả im lặng!”
Thái Hòa hét lên.
Người nhà họ Dục lúc này mới bình tĩnh lại.
Chỉ thấy Thái Hòa bước lên phía trước, nghiêm túc nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, trầm giọng nói: “Dục Chấn Thiên, các người nói không tự ý thay đổi trình tự luyện đan, vì sao luyện chế ra đan dược có độc, vậy các người có chứng cứ chứng minh cho bản thân không?”
“Gái này..."
Dục Chấn Thiên mở miệng nhưng không nói lên lời.
Cốc chủ Lạc Dương Cốc cau mày.
Nếu như nhà họ Dục không đưa ra được chứng cứ chứng minh mình vô tội, thì ông ta có muốn cũng không thể giúp được nhà họ Dục.
Thật ra lần này cốc chủ Lạc Dương Cốc mạo hiểm đi đến đây, cũng là vì lợi ích của chính mình.
Suy cho cùng Lạc Dương Cốc cũng giống nhà họ Dục, đều thuộc thế tộc nhỏ, ông ta chỉ muốn bảo đảm các thế tộc nhỏ sẽ không bị Ngũ Phương Băng Nguyên tùy tiện gây khó dễ.
Nhưng bây giờ xem ra hình như ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Mọi thứ đều không thể thay đổi được...
“Các người không có chứng cớ, nhưng chúng tôi có, tiểu đội vật tư thứ bảy chính là nhân chứng, trong cơ thể của bọn họ vẫn còn sót lại độc tố, ngoài ra, trong tay bọn họ còn có mấy viên 'Cường Hồn Đan chưa dùng đến, sau khi giám định, những viên Cường Hồn Đan này hoàn toàn khác phương thuốc' chúng tôi đã giao có các người để luyện chế ra Cường Hồn Đan, nó chứa kịch độc, các người còn có gì để nói?”