"Được, chỉ là... không biết có thể thuận lợi rời khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên không..."
Ái Nhiễm hơi cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói. "Cứ nói thẳng là được". Lâm Chính ngoái lại nói với đám người Hoa Phong
Nhân: "Không truy cứu thì không truy cứu, nhưng từ hôm nay trở đi, nhà họ Dục sẽ tách khỏi Ngũ Phương Băng Nguyên, không còn là thành viên của liên minh nữa!".
"Cái gì?".
Sắc mặt của Thiếu Băng Nguyên lập tức sầm xuống.
"Chúng ta đi!".
Lâm Chính vung tay lên, định đưa người nhà họ Dục đi.
"Đứng lại!".
Thiếu Băng Nguyên lập tức ngăn cản. "Còn chuyện gì sao?”.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lẽo.
"Đi? Hừ, đâu có dễ như vậy! Chúng mày muốn đi thì cứ đi, nhưng cô gái này phải ở lại!".
Thiếu Băng Nguyên chỉ vào Ái Nhiễm, sẵng giọng nói.
Nhưng ngay sau đó.
Pặp!
Lâm Chính bóp cổ Thiếu Băng Nguyên bằng một tay, rồi nhấc hắn lên.
Thiếu Băng Nguyên không kịp trở tay, cổ bị bóp cho biến dạng, suýt nữa đầu lìa khỏi cổ, vô cùng đau đớn, lập tức bị Lâm Chính chế ngự.
"Cậu chủi". "Cậu chủ Băng Nguyên!". Đám người xung quanh ùa tới, biến sắc kinh hãi.
Sắc mặt của Hoa Phong Nhân cũng lập tức trở nên lạnh lão.
Hắn đang ở đây mà vẫn có người dám ra tay! Rõ ràng là không coi hắn ra gì!
"Còn không dừng tay? Lế nào nhà họ Dục các người muốn mất mạng ở đây sao?".
Hoa Phong Nhân lạnh lùng quát.