Hay cho một Hoa Thiên Hải.
Lâm Chính nhìn chằm chằm bóng người đi ra khỏi sương băng, trong lòng không khỏi thở dài.
Người này mặc áo vân rồng màu vàng, tóc dài râu dài, gương mặt chữ điền mày rậm, khí chất siêu phàm, vừa nhìn đã biết là người đứng trên cao.
Bất kể là ai cũng không thể liên tưởng ông ta đến kẻ vô liêm sỉ hèn hạ mà Đoạn Thiên Tường nhắc tới.
Lâm Chính quan sát kỹ càng Hoa Thiên Hải, muốn hiểu rõ thực lực của ông ta.
Anh có thể khẳng định, Hoa Thiên Hải chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên, nhưng cũng không còn
cách xa cảnh giới đó nữa.
“Bố...
Hoa Vi Vi mặt trắng nhợt, gian nan đứng dậy hành lễ với Hoa Thiên Hải.
“Vi Vị",
'Trong mắt Hoa Thiên Hải tràn đầy vẻ thất vọng, còn có sự hận thù.
Nhưng vẻ mặt ông ta không biến hóa nhiều, chỉ nhìn chăm chằm Hoa Vỉ Vi, nói: “Nói bố nghe, vì sao con lại phản bội Ngũ Phương Băng Nguyên, trợ giúp kẻ gian?”.
“Cái đó.
Hoa Vi Vi khẽ hé môi, không biết nên nói thế nào mới phải.
“Vi Vi, không phải em nói với anh sẽ tính sổ với người này sao? Vì sao em còn bảo vệ người này, che chở. cho hắn chạy trốn? Rốt cuộc chuyện này là sao?”.
Thiếu Băng Nguyên đi ra khỏi đám đông, không tin nổi nhìn Hoa Vĩ Vi.
“Băng Nguyên, anh nghe em giải thích...”. Hoa Vi Vi sốt ruột nói.
Nhưng Thiếu Băng Nguyên không quan tâm, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ em thích hẳn?”.
Nghe vậy, Hoa Vi Vi sững sờ, không tin nổi nhìn Thiếu Băng Nguyên. Một lúc lâu sau, cô ta rơm rớm nước mắt, giọng run rẩy: “Băng Nguyên, sao anh lại nói như vậy, anh cũng không tin em nữa sao?”.
Thiếu Băng Nguyên thầm hừ một tiếng, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng ngại Hoa Thiên Hải ở đây, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Hắn vô cùng hận Lâm Chính. Người này khiến hắn mất hết mặt mũi, hắn vốn muốn dựa vào Hoa Vì Vi lấy lại mặt mũi cho mình, nào ngờ Hoa Vi Vi không những không làm vậy mà còn quay sang giúp người ta. Rõ ràng là phản bội trắng trợn!
“Thôi vậy! Xem ra chúng ta cũng không phải người chung đường!”.
Hoa Vi Vi cười khổ, vẻ mặt đau khổ.
*Wi Vi, chuyện này để sau hãy nó. Con qua đây, để bố tiêu diệt kẻ gian tặc đó rồi tính saul”.
Hoa Thiên Hải chắp hai tay sau lưng, trên mặt không có biểu cảm gì.
Hoa Vi Vi nghiêm túc ngẩng đầu lên, nắm lấy trường kiếm ở dưới đất kề lên cổ mình.
Tất cả mọi người ngạc nhiên hô lên. “Cô chủ!". “Vi Vi, con làm gì vậy?”.
Bọn họ không tin nổi, Hoa Thiên Hải càng trợn tròn mắt.
“Bố, nếu không có Lâm Chính ra tay cứu giúp, con gái đã là nắm xương trong mộ! Mặc dù con gái không phải thánh nhân gì, nhưng cũng biết có ơn tất báo. Anh Lâm là ân nhân của con, con không thể trơ mắt nhìn bố giết anh ấy! Cho nên, xin bố hãy thả anh Lâm đi! Nếu không, con gái nguyện chết trước anh Lâm!".
Hoa Vi Vi căn răng hét lên, giọng nói kiên định, không cho phản bác.
Mọi người đều rất bất ngờ.
Hoa Thiên Hải siết chặt nắm đấm, vẻ oán giận trong mắt càng đậm thêm.
“Ngu xuẩn! Mau qua đây cho bốt”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!