Hoa Thiên Hải vô cùng cay cú.
Bị chơi xỏ trước mặt bao nhiêu người! Khốn nạn!
Không thể tha thứ!
Ruột gan của ông ta giống như bị đốt cháy.
Giờ phút này Hoa Thiên Hải không còn do dự nữa, ông ta gào mồm lên: “Băng Xuyên đến đây!”
Âm ầm ầm...
Đột nhiên mặt đất rung lên dữ dội sau đó nứt toác, từng chiếc gai băng vừa đáng sợ vừa sắc nhọn lần lượt phóng ra, hung hăng đâm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính híp mắt lại, lập tức hất bay Hoa Thiên Hải rồi nhảy lên trời.
Ngu Sơn Thủy vội vàng đưa Hoa Vĩ Vi rời khỏi hiện trường.
“Các người nghe lệnh đây! Đuổi cùng giết tận đám người kia cho tôi, không để kẻ nào sống sót”.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng thét lên, lại đánh thêm một đòn.
Vô số gai băng lại đâm lên từ mặt đất phóng thẳng lên bầu trời, chúng giống những phi kiếm hung hăng bay tới muốn giết chết Lâm Chính.
Trong chốc lát, bầu trời đã bị bao phủ toàn bộ bởi gai bang, cứ như bầu trời bị đóng băng, những gai băng sáng chói lấp lánh khiến người ta không thể mở mắt ra.
Đây là đòn đánh vi diệu gì đây?
Đây cũng là đòn đánh đầy nguy hiểm và cực kỳ khủng khiếp!
Ánh mắt Lâm Chính đông cứng lại nhìn chăm chú vào những gai băng đang rơi xuống vút vút, anh đan hai tay lại với nhau, sau đó dùng hết tất cả dị hỏa ở trong cơ thể.
Ngay lập tức, Thiên Hỏa cháy hừng hực biến thành một con rồng điên cuồng lao thẳng lên bầu trời.
Trời đất bị chiếu rọi đỏ rực! Mặt đất bị nướng chín rồi tan chảy. Vô số người Ngũ Phương Băng Nguyên lần lượt ngước mắt nhìn lên, lúc nhìn thấy đòn đánh mạnh mẽ này thì đều trở nên ngây ngốc.
Cuối cùng gai băng và dị hỏa va vào nhau rồi phát nổ trên không trung tạo thành làn sương mù hủy diệt, những hạt mưa nhỏ rơi tự do xuống đất dần dần biến thành một cơn mưa như trút nước.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Hàng chục thế tộc tham gia liên minh cũng hết sức. kinh hãi.
Không ai dám ra tay.
Dù sao ở trong cuộc chiến cấp bậc này, sơ ý một chút sẽ chết chắc.
Hoa Thiên Hải lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh con, nhiều năm nay cậu là người đầu tiên dám chống đối lại tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ không giết cậu ngay đâu, tôi sẽ bỏ cậu vào trong hồ băng, tra tấn cậu một trăm năm, khiến cậu sống không được mà chết cũng không xong!”
“Bây giờ thế lực của hai chúng †a tương đương, sao ông lại cho rằng ông có thể thắng tôi?”
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Hừi Đây là chỗ nào chứ? Đây là Ngũ Phương Băng Nguyên! Tôi thừa nhận cậu có một chút thực lực, nhưng cậu có chắc là mình có thể chống lại toàn bộ Băng Nguyên của tôi không? Tôi nói cho cậu biết! Bây giờ toàn bộ sức mạnh của Băng Nguyên đều đang tập trung ở đây, đợi tới khi tất cả cao thủ của Băng Nguyên tới, tôi xem cậu sống sót như thế nào!”
Hoa Thiên Hải cười mỉa.
Đúng như dự đoán, Lâm Chính nhìn xung quanh thì thấy từ các phía của Băng Nguyên quả nhiên đang có những luồng khí tức đang dâng trào, đồng thời đều nhắm tới chỗ này.
Khí tức của những người này ngang ngửa với Vương Nhất Thánh và Ngu Sơn Thủy!
Dù sao cũng là thế tộc bá chủ, nền tảng quả thực hùng hậu.
Nếu tất cả những cao thủ này đều xông lên thì Lâm Chính chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của chúng!
Nhưng Lâm Chính cũng không hoảng sợ mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Hải, khàn giọng nói: “Ông cho rằng tội ác của ông có thể che giấu được sao? Tôi nói cho ông biết, giấy không gói được lửa đâu!”
“Tại sao giấy lại gói lửa? Nếu thật sự có người nào đó dùng giấy để gói lửa thì đó là một kẻ ngu, kẻ ngu như: vậy sao có thể giữ bí mật được chứ?”
Hoa Thiên Hải híp mắt nói: “Chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật! Thằng ranh con, cậu chạy đẳng trời! Giết cậu xong tôi sẽ giết Đoạn Thiên Tường và hai †ên thuộc hạ của cậu, sau đó sẽ sai người giết hết người nhà họ Dục! Nếu vậy thì trên đời này còn có ai biết chuyện này nữa chứ? Ha ha ha..”.
“Con gái ông thì sao? Ông cũng giết à?”
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Hoa Thiên Hải giật mình, hơi do dự một chút, nhưng vân không thay đổi sắc mặt nói: “Chuyện này cậu không cần phải lo! Bên phía Vi Vi, tôi tự có sắp xếp riêng”.
“Thật sao? Thật đáng tiếc... Đã quá muộn rồi!” Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu có ý gì?”