Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

"Cung điện bên trong núi mới là Thiên Thần Điện chân chính, Diệp Viêm dựa vào cung điện này xây dựng một Thiên Thần Điện khác trên đỉnh núi. Mà Thiên Thần Điện bên trong núi có một cánh cửa, Diệp Viêm thông qua cánh cửa này rời đi. Cánh cửa này rất kỳ lạ, tôi không thể mở nó ra được".

Lâm Chính khàn giọng nói. "Nếu vậy, hay là chúng ta cùng đi xuống xem'. Vu Hồng nhanh chóng đến gần nói.

Ánh mắt cô ta thoáng lay động, sâu trong con ngươi lóe lên một tia chờ mong.

Lâm Chính sao có thể không nhìn ra ý đồ của cô ta? Anh lập tức bình thản đáp: "Diệp Viêm đã lấy đi tất cả truyền thừa trong Thiên Thần Điện, trong đó không còn bất kỳ cơ hội lĩnh ngộ truyền thừa nào, ngoại trừ một mảnh linh trí mà chủ nhân của Thiên Thần Điện để lại. Nếu ngộ tính của cô đủ mạnh, có thể nhìn ra được gì đó thì coi như cô có bản lĩnh".

"Vậy sao?"

Vụ Hồng nghe vậy thì càng thêm hưng phấn: "Tôi mắc kẹt ở cảnh giới này đã lâu, nguyên chủ của Thiên 'Thần Điện nhất định là cao thủ phi thường, nếu như có thể lĩnh ngộ một chút từ di vật của ông ta, nói không chừng tôi có thể đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên!" 

Cô ta nói dứt lời, ngay cả Hoa Thiên Hải cũng động lòng

Nhưng ông ta ngại mở miệng nên chỉ đứng sang một bên, im lặng.

"Tôi nghĩ mọi người hẳn là rất có hứng thú. Vậy thì, mọi người đi theo tôi xuống dưới, giúp tôi tìm kiếm trong cung điện xem có mật thất nào giúp mở cánh cửa kia không".

Lâm Chính nói.

"Được!"

Mọi người gật đầu, lập tức theo Lâm Chính đi vào khe hở lần nữa.

Không có kết giới ngăn cản, đoàn người dễ dàng đi qua, nhanh chóng vào tới cung điện bên trong núi.

Mọi người nhìn xung quanh, chiêm ngưỡng cung điện nguy nga tráng lệ này mà ai nấy đều phải xuýt xoa.

"Kia là cái gì?"

Vụ Hồng liếc mắt nhìn lên những dòng chữ và tranh vẽ trên bức tường, tò mò hỏi.

"Đây là những gì chủ nhân của cung điện này để lại. Diệp Viêm cũng lĩnh ngộ từ những dòng chữ và hình ảnh này, vì vậy sức mạnh của hắn ta tăng vọt". 

Lâm Chính bình thản đáp.

“Thật sao?"

Vu Hồng vui mừng khôn xiết, lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ.

Cô ta không hề khách sáo.

Còn Hoa Thiên Hải ngược lại có vẻ đặc biệt thận trọng.

"Hoa Thiên Hải, sao ông còn chưa đi?"

Lâm Chính đã chú ý tới động thái của Hoa Thần Hải, cau mày hỏi.

"Vừa rồi tôi lo lắng cho sự an toàn của cậu, bây giờ cậu đã bình an vô sự, tôi đã yên tâm. Thiên Hải sẽ rời đi ngay bây giờ".

Hoa Thiên Hải vội vàng chắp tay từ biệt, xoay người toan rời đi.

"Được rồi, tới cũng tới rồi, nếu ông muốn thì hãy thử lĩnh hội nó xem!"

Lâm Chính xua tay.

Hoa Thiên Hải giật mình, sau đó lại chắp tay đáp: "Không dám...."

Ông ta không đi lĩnh hội, rõ ràng là đang cảm thấy có  lỗi.

Lâm Chính cũng chú ý tới sự thay đổi của Hoa Thiên Hải.

Nhưng anh không mấy tin tưởng vào con người này. Rốt cuộc người này còn có thể phản bội chính anh em của mình, làm sao có thể tin được việc ông ta đột

nhiên cải tà quy chính?

Nam Ly thành chú và Vân Tiếu trang chủ cũng cố gắng lĩnh hội.

Nhưng một lúc sau, hai người đều cau mày, sắc mặt rất khó coi.

"Những thứ này là cái quái gì vậy?”

Vu Hồng đột ngột đứng dậy và tức giận quát lớn. "Thế nào? Không đọc được sao?"

Lâm Chính bình thản hỏi.

"Quá uyên thâm và phức tạp, rốt cuộc ai có thể viết ra những thứ này kia chứ?”

Vu Hồng bất lực hét lên. "Chỉ là sự hiểu biết của cô chưa đủ mà thôi".

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh nói: "Thiên phú của 

Diệp Viêm thật đáng sợ, nhiều năm qua hắn đi khắp nơi lùng bắt các thiên tài, dung nhập những phần cơ thể của họ vào trong cơ thể mình, cướp đoạt thiên phú của những người đó. Chỉ có như vậy hắn mới lĩnh ngộ được dòng chữ trên bức tường, còn người bình thường muốn lĩnh ngộ nó thì khó như lên trời”.

"Lâm minh chủ, cậu đã lĩnh ngộ được nó chưa?" Nam Ly thành chủ không khỏi tò mò hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement