Long Vương Điện có quy tắc của Long Vương Điện, điều đầu tiên là cố gắng không chọc giận Long Quốc.
Mặc dù Long Vương Điện nằm ở ngoại vực, không bị ràng buộc bởi luật pháp của bất cứ nước nào, nhưng Long Quốc nội tình sâu dày, cao thủ xuất hiện lớp lớp. Nếu không đến mức bất đắc dĩ, Long Vương Điện sẽ không chủ động nảy sinh mâu thuẫn với chính phủ Long Quốc.
Đương nhiên, trừ điều đó ra vẫn còn lý do khác.
Nghe nói Long Vương của Long Vương Điện hình như là người Long Quốc.
Nếu là thế lực khác, Châu Thời Vận đã không quan tâm lý lẽ mà đối phó bọn họ. Bằng không, chuyện này truyền đến Long Vương Điện, sau này Tử Long Điện bọn họ còn mặt mũi nào gặp người khác?
Nhưng người kia là Thái tử ở Yên Kinh, nghe nói bối cảnh phức tạp, thế lực to lớn, có chút liên quan đến chính phủ.
Cho nên Châu Thời Vận cũng gặp khó. Hắn không biết vị Thái tử này rốt cuộc có lai lịch gì, lỡ như mang lại tai họa cho Long Vương Điện thì chẳng phải hắn sẽ thành tội nhân hay sao?
Biết được mối lo nghĩ của Châu Thời gật đầu đáp: “Dẫn tôi đi đi! Tôi sẽ dàn xếp chuyện này!”.
“Được!".
Châu Thời Vận gật đầu, lập tức lái xe đến Minh Châu Diệu Tháp ở trung tâm Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp là câu lạc bộ cao cấp mới xây ở Giang Thành. Trụ sở chính của câu lạc bộ nằm ở tầng 110 của tòa nhà này, cao chọc trời, đứng ở trước cửa sổ sát đất của câu lạc bộ có thể nhìn thấy phong cảnh của Giang Thành.
Minh Châu Diệu Tháp có quán bar trên không, hồ bơi trên không, là nơi check-in của những người nổi tiếng mạng. Nhưng vì người nổi tiếng mạng đến đây không tiêu phí nên câu lạc bộ đã đặt ra quy định, nếu không làm thẻ hội viên cấp một trăm nghìn tệ trở lên thì không được vào câu lạc bộ.
Đám Tử Ngải ở học viện Huyền Y Phái đã lâu, đương nhiên cũng nhàn rỗi đến buồn chán, thế là hẹn nhau đi chơi.
Không ngờ lại xảy ra xung đột với Thái tử Yên Kinh đang uống rượu ở đây, thế là bị Thái tử liên kết với người của câu lạc bộ bắt giữ.
“Chào anh, xin hỏi anh là hội viên của chúng tôi sao? Có đặt trước hay không?”.
Nhân viên phục vụ ở trước cửa thấy Lâm Chính đang bước nhanh tới thì lập tức nở nụ cười chào hỏi.
“Ông chủ của các người là ai?”.
Lâm Chính hỏi.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, quan sát Lâm Chính từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh ăn mặt bình thường, không khỏi cười nói: “Thật ngại quá, anh muốn gặp ông chủ của chúng tôi cũng phải hẹn trước!”.
“Thế à?”. Lâm Chính nhíu mày chặt hơn.
Châu Thời Vận nóng vội muốn cứu người, hắn mặc kệ, đẩy người kia ra.
“Cút ra, bạn của tôi ở trong đó, còn hẹn trước cái gì?
Nói xong, hắn đẩy cửa bước vào. “Các anh làm gì vậy? Bảo vệ! Bảo vệ! Mau lại đây!”. Nhân viên phục vụ sốt ruột, liên tục hô lên.
Mấy nhân viên bảo vệ lập tức chạy tới.
Lâm Chính thấy vậy tóm lấy nhân viên phục vụ, hỏi: “Tôi nghe nói ở Yên Kinh có một người được gọi là Thái tử đến đây? Anh ta đang ở đâu?”.
“Thái tử?”.
Nhân viên phục vụ sợ run lên, nhưng không dám nói, vội vàng nhìn về phía bảo vệ đang chạy tới.
Hắn vốn còn mong chờ bảo vệ có thể khống chế những người này, nhưng bảo vệ vừa chạy tới đã bị Châu Thời Vận đánh ngã.
“Đang ở phòng VIP! Đang ở phòng VỊP! Cùng với ông chủ của chúng tôi!”.
Nhân viên phục vụ vội hét lên.
“Dẫn đường!".
Lâm Chính đẩy nhân viên phục vụ ra, nói. “Vâng, vâng, mời anh đi bên này”.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi trước dẫn đường.
“Anh Lâm, ông chủ đó chắc chắn quen biết với Thái †ử! Chúng ta phải cẩn thận!".
Châu Thời Vận hạ thấp giọng.
“Người của Long Vương Điện mà nhát gan vậy sao?”.
Lâm Chính tò mò nhìn hắn. “Chúng tôi chỉ là thế hệ trẻ tuổi của Long Vương Điện, còn đang học tập bồi dưỡng, huống hồ chúng tôi cũng không muốn gây thêm rắc rối cho tổ chức...
Châu Thời Vận cười lúng túng.
“Vậy khi trước anh gây rối với tôi có nghĩ tới chuyện này không?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đó là vì anh Lâm không tiết lộ thân phận, nếu tôi biết anh có thân phận này thì đánh chết tôi cũng không dám gây rắc rối cho anh!”.
Châu Thời Vận vội vàng giải thích.
Lâm Chính ngán ngẩm lắc đầu.
Được nhân viên phục vụ dẫn đường, hai người nhanh chóng đến phòng VIP.
Rầm!
Cửa bị đẩy ra.