“Chuyện gì vậy?”.
Hàn Lạc sa sầm mặt, lập tức hét lên.
“Cậu chủ, hình như ông ba mất nước quá nhiều nên ngất đi rồi, ông ấy cần được đưa vào trong bổ sung nước, nghỉ ngơi một lúc, nếu không sẽ có chuyện!".
Người của nhà họ Hàn kiểm tra một lúc, vội nói.
Hàn Lạc sững người.
Bấy giờ lại có thêm vài người đã có tuổi hoặc ngồi hoặc nằm xuống đất.
“Lạc, nếu còn tiếp tục như vậy thì mới gọi là xảy ra chuyện, để bọn họ vào trong nghỉ ngơi đi!”.
Chú của Hàn Lạc là Hàn Vũ không nhìn thêm được nữa, đi tới khuyên nhủ.
“Phải đấy Lạc, để bọn họ nghỉ ngơi đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy có khi long soái còn chưa tới, người nhà họ Hàn chúng ta đã ngã xuống hết rồi!".
“Lạc à, để những người lớn đi nghỉ đi!”.
Càng lúc càng có nhiều người khuyên nhủ.
Vẻ mặt Hàn Lạc thâm trầm, một lúc lâu không nói gì.
Gia chủ Hàn thấy vậy, đi tới thấp giọng nói: “Lạc, hay là thế này, chúng ta cho người ra ngoài đường đợi, còn cho mọi người vào trong nghỉ ngơi. Nếu người đợi ngoài đường thấy xe nào nghỉ là của long soái thì thông báo. cho mọi người ra nghênh đón, thế nào?”.
“Vâng, cũng được!".
Hàn Lạc hít sâu một hơi, nói: “Bố cho họ vào nghỉ ngơi đi, con sẽ gọi điện hỏi tình hình!”.
Nói xong, Hàn Lạc lấy điện thoại ra gọi vào một số. Gia chủ Hàn cũng không vội bảo người nhà họ Hàn vào trong, mà là nhìn chằm chằm Hàn Lạc, đợi kết quả gọi điện thoại.
Chẳng lâu sau, bên kia điện thoại vang lên tiếng của Lôi Phúc.
“Ồ? Sao Hàn đại thống soái lại có thời gian gọi điện cho tôi? Có phải long soái đã nhắc đến tôi với cậu không?”.
Tiếng cười sang sảng của Lôi Phúc vang lên.