Lương Hồng Anh không xuống tầng 1 cùng những người này, mà ở lại phòng giám sát, vội lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Chính.
Lâm Chính ở trong video giám sát nhàn nhã hút thuốc, nhìn rất thảnh thơi.
"Cái tên này! Còn ở lại đây làm gì chứ? Định gây thêm phiền phức cho mình sao?".
Lương Hồng Anh tức giận nói.
Một lát sau, điện thoại được kết nối.
"Lâm Chính! Anh mau đi đi! Rời khỏi đây ngay!".
Lương Hồng Anh cuống quýt nói.
"Đi? Đi đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vừa nấy Hàn Lạc đến đây, bọn họ muốn tìm long soái, bây giờ đang đến tâng 1. Anh mau đi đi, đừng chạm mặt với bọn họ, kẻo lại phiền phức!".
Vừa rồi còn làm ầm ï ở nhà họ Hàn, bây giờ nhìn dáng vẻ Hàn Lạc lại điên cuồng như vậy, nếu gặp Lâm
Chính thì chẳng phải sẽ đánh nhau sao?
Nhưng Lâm Chính lại mỉm cười: "Bọn họ đến rồi à? Không sao đâu Hồng Anh, tôi sẽ chờ bọn họ ở đây".
"Cái gì?".
Lương Hồng Anh sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
"Được rồi Hồng Anh, cô có rảnh thì xuống đây đi, tôi tiện thể giải quyết luôn cả chuyện của công ty cô”.
Lâm Chính cười nói, cũng không nhiều lời, lập tức tắt điện thoại.
Lương Hồng Anh đần mặt ra. Rốt cuộc tên Lâm Chính này đang nói gì vậy?
Hơi thở của Lương Hồng Anh bỗng nhiên trở nên run rẩy, liếc nhìn màn hình giám sát ở bên cạnh.
Đó là video giám sát của thang máy.
Cả đám Hàn Lạc đã đến tầng 1.
"Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!".
Trái tim Lương Hồng Anh muốn vọt lên tận cổ họng.
Bây giờ muốn khuyên Lâm Chính đi thì cũng đã muộn.
Cửa thang máy mở ra, cả đám Hàn Lạc lập tức lao ra ngoài, chạy thẳng đến chỗ Lâm Chính.
Nhìn khí thế này, e là định ra tay với Lâm Chính thật.
Làm sao bây giờ?
Không được!
Cô ta phải gọi ngay cho ông nội.
Lương Hồng Anh lại luống cuống lấy điện thoại ra, bây giờ quả thực vô kế khả thi, chỉ đành gọi cho Lương Hổ Khiếu vậy.
"Ông nội, mau nghe máy đi! Mau nghe máy đi!".
Lương Hồng Anh kề điện thoại vào tai, vừa nhìn chằm chằm màn hình giám sát vừa sốt ruột lẩm bẩm.
Nhưng tiếng chuông reo mãi không ai nghe máy. Lương Hồng Anh sắp khóc tới nơi. Nhưng đúng lúc này.
Cảnh tượng khiến linh hồn cô ta chấn động xuất hiện.
Chỉ thấy cả đám người nhà họ Hàn xông tới trước mặt Lâm Chính, sau đó...
Tất cả đều quỳ xuống! Năng nề dập đầu xuống sàn!
Đều tăm tắp! Không người nào nhà họ Hàn có hành động chậm trễt!
Tất cả mọi người ở tầng 1 đều giật nảy mình, kêu lên không ngừng.
Đám Mai Vịnh Thánh, chị Tang Di, Trần Vũ Kì đi cùng lại càng như bị sét đánh ngang tai, ngây ra như phỗng.
"Sao lại thế này?".
Lương Hồng Anh ở trong phòng giám sát đã hóa đá, dường như ba hồn bảy vía cũng bay đi mất, cứ ngây ra nhìn màn hình giám sát, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"A lô, Hồng Anh hả? Có chuyện gì vậy?".
"A lô, Hồng Anh, cháu nghe thấy không?”".
"Hồng Anh? Nhóc con?".