Cơ thể Hàn Lạc đập vào lồng giam, nặng nề ngã xuống hành lang, miệng không ngừng hộc máu tươi, đứng dậy cũng khó khăn.
“Gì chứ?”
Thang Hổ trợn tròn mắt.
Lâm Chính đi tới bên cạnh Hàn Lạc đã kiệt sức, thản nhiên nói: “Hành lang ở bên kia, nếu anh chạy thì còn có thể sống, tiếp tục đánh nữa, hiệp sau anh nhất định sẽ chết".
Giọng nói này như có ma lực khiến cho Hàn Lạc ngơ ngác.
Hắn nhìn những kẻ mặc đồ đen đang đi về phía hẳn, ánh mắt lần nữa ngập tràn sự hoảng sợ.
Đánh nữa thì chỉ có chết.
Thực lực vốn đã cách biệt, cho dù là đánh tay đôi, Hàn Lạc cũng không phải là đối thủ.
Trận chiến này, hoàn toàn không hề cân sức!
Làm sao bây giờ?
Chạy sao?
Hay là ở lại?
“Nếu anh rời khỏi, cùng lắm sau này không làm chiến sĩ nữa, anh có thể trở về làm cậu chủ của nhà họ Hàn, mỗi ngày ngồi xe thể thao đến quán bar tán gái, hưởng thụ vinh hoa phú quý, cớ sao lại không làm? Nếu giờ anh chết đi, liệu có đáng giá không?”
“Không có danh hiệu thống soái cấp Thiên này, không còn thân phận chiến sĩ, anh vẫn là anh, chuyện này sẽ không thay đổi”.
“Cần gì phải cố chấp như vậy? Không có ý nghĩa gì đâu!"
“Anh tiếp tục năm tháng bình yên, sẽ có người gánh vác mọi chuyện thay anh!”
“Không cần phải mất mạng ở nơi này, không đáng, không đáng đâu!”
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Âm thanh lọt vào tai, nghe đến nỗi đầu óc Hàn Lạc trống rỗng.
Hắn ngơ ngác nhìn Lâm Chính, mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
“Mau chạy đi”. Lâm Chính thản nhiên nói. Hàn Lạc cứng đờ.
“Thần y Lâm cứu chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi với!"
Thang Hổ và Thang Gia Tuấn lẻn đến phía sau hai người, quai hàm run rẩy.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng giết chết bố con Thang Hổ, rời khỏi đây mau!”
Lúc này, một trong bốn người nhỏ giọng nói, sau đó bốn người lại xông đến lần nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!