Những phạm nhân đột nhiên xuất hiện này khiến hai bố con Thang Hổ không kịp trở tay.
Hàn Lạc cũng vội cầm kiếm chiến lên rồi đứng dậy, nhìn chằm chằm bóng người trước sau hành lang.
“Tôi thấy có gì đó không ổn từ trước, trong động tĩnh ở phòng giam này lớn như vậy, tại sao các phạm nhân trong phòng giam này lại im lặng đến thế? Nghĩ chắc họ cũng có vấn đề”.
Hàn Lạc trầm giọng nói.
“Đối phó được không?”
Lâm Chính nói.
“Tướng Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ các anh rời khỏi đây”.
Hàn Lạc cắn răng nói. “Hàn đại thống soái, anh tự tin thế sao?” Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Sau đó nhìn đám người chặn phía trước tách ra, đám người La Sát, Càn Đồng bước lên trước.
*Ö? Những người này là người của Thương Minh ư?”
Lâm Chính nhíu mày.
La Sát nhìn bốn người đã chết dưới đất cau mày: “Vốn dĩ còn muốn thả câu bắt một con cá lớn, không ngờ các người lại ra tay tàn nhẫn như thế, đúng là không nên”.
“Tình hình cấp bách, Hàn Lạc không kịp dừng tay, nhưng nói đi cũng phải nói lại, các người đến đây làm gì?”
Lâm Chính hỏi.
“Dĩ nhiên là dẫn người đi”.
La Sát nhìn Thang Hổ, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, giao hai người này cho bọn tôi, ở đây không còn chuyện của các anh nữa rồi”.
“E là không được đâu”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Thần y Lâm, anh nhất quyết muốn đối đầu với Thương Minh à?”
Ánh mắt La Sát lạnh như băng, toát ra ý chí chiến đấu.
Người trước sau cũng đều bước đến chính giữa, ép sát vị trí của Lâm Chính.
Nhìn trận thế này, La Sát định ép Lâm Chính giao hai bố con Thang Hổ ra.
“Khốn nạn!”
Hàn Lạc nổi giận, nhấc kiếm đâm đến phía trước.
Nhưng người của La Sát đều là cao thủ nhóm trật tự của Thương Minh, thực lực rất mạnh, chỉ một mình Hàn Lạc thì không thể chặn đám người này.
“Hàn Lạc, không cần ra tay”.
Lúc này Lâm Chính nói.
“Vâng tướng Lâm”.
Hàn Lạc không hỏi nhiều, lập tức lùi về sau nhưng ánh mắt vẫn hung dữ, thần kinh căng chặt, mặt đây cảnh giác.
Lâm Chính nói: “Cô La Sát, ông Càn Đồng, nếu các người muốn dẫn hai bố con Thang Hổ đi thì cứ việc”.
La Sát khá bất ngờ.
Với sự hiểu biết của cô ta về Lâm Chính thì người này sẽ không bỏ cuộc dễ dàng mới đúng chứ.
Tại sao giờ lại dễ nói chuyện thế? Cần Đồng cau mày, mặc dù La Sát cũng cảm thấy khó hiểu nhưng lại không sợ, vung tay lên nói: Dẫn người đi".
“Vâng!”
Hai người đàn ông đi thẳng lên trước đang định bắt hai bố con Thang Hổ lại.
Nhưng Lâm Chính lại cất tiếng nói.
“Cô La Sát, ông Càn Đồng, các người có thể dẫn người đi nhưng các người cứ chuẩn bị tinh thân gánh chịu hậu quả đi”.
“Ý anh là sao?”
Sắc mặt La Sát trở nên lạnh lùng.
“Tôi chỉ nhắc nhở cô thôi”.
“Nhắc nhở? Hừ, anh đang đe dọa tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!