Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Trời ạ, thế mà lại là thần y Lâm ở Giang Thành”. “Tôi gặp được người thật rồi”.

“Tiểu Điệp gọi anh ta là anh, tức là thần y Lâm là anh của Tiểu Điệp?” 

“Mẹ ơi, sao chưa từng nghe Tiểu Điệp nhắc đến nhỉ?”

“Tiểu Điệp, chúng ta có phải là chị em tốt của nhau không? Cậu biết rõ thần tượng của mình là thần y Lâm, thế mà cậu lại chẳng nói với mình?”

“Có phải cậu muốn độc chiếm thần y Lâm không?”

“Quá đáng lắm đấy Tiểu Điệp”.

Các sinh viên lập tức trở nên ồn ào, vài nữ sinh oán trách Tiểu Điệp.

Lương Tiểu Điệp bối rối, không biết nên giải thích thế nào.

Thật ra cô ta cũng có vài suy nghĩ như thế.

“Lôi Phúc, những người này giao cho ông, ngoài ra hỏi ông ta người đàn ông tên Tưởng Chính Cường kia đang ở đâu? Nếu tìm được thì cũng sẽ giao cho ông xử lý. Tưởng Chính Cường này gài bãy hại em gái tôi, có ý đồ không tốt với em ấy, nên làm thế nào thì chắc ông hiểu nhỉ?”

Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tướng Lâm... Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ giải quyết".

Lôi Phúc cười nói. 

“Quán karaoke này tịch thu đi, dù sao ông chủ của họ cũng phạm tội chết”.

Lâm Chính nói, sau đó vung tay lên dẫn mấy người Lương Tiểu Điệp rời đi.

Địa Trung Hải bị Lôi Phúc kéo lên xe, chuẩn bị dẫn đến đồn cảnh sát.

Trên xe.

“Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tại sao các người không công bằng như thế? Cho dù hắn là thần y Lâm ở Giang Thành thì hẳn cũng đã giết người. Hắn phạm pháp, sao các người không bắt hắn?”

Địa Trung Hải vùng vẫy, liên tục gào la.

Lôi Phúc cười mi: ng cho rằng cậu ấy chỉ đơn giản là thần y Lâm ở Giang Thành thôi à? Tôi nói cho ông biết, cậu ấy không chỉ là thần y Lâm ở Giang Thành, mà còn là long soái thứ tư của Long Quốc”.

“Cái gì?” Địa Trung Hải trố mắt: “Long... Long soái?”

“Chĩa súng vào long soái của Long Quốc chẳng phải là tội chết à? Người mà cậu ấy giết đáng bị giết, còn các. ông thật ra cũng đáng chết. Nhưng long soái không làm gì cả đã nhân từ với các ông rồi lớn nên ông hãy thành thật đi”. 

Lôi Phúc hừ một tiếng, bảo người lái xe đi.

Địa Trung Hải chết lặng, khó tin được sự thật.

Ông ta như nghĩ đến điều gì vội nói: “Đại nhân, tôi muốn gọi điện thoại, bây giờ tôi muốn gọi điện thoại”.

“Ông muốn gọi điện thoại cho ai?”

“Tôi... tôi gọi cho luật sư của t: Địa Trung Hải run giọng nói.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement