Nhìn không được!
Ngửi không được!
Hỏi cũng không được!
Bây giờ chỉ có thể dựa vào bắt mạch!
“Nhưng cách tấm bình phong làm sao mà bắt mạch được? Không thể bắt mạch qua dây chứ? Như thế sẽ có chênh lệch”.
Có người kể khổ.
Không ai ngờ được chuyện này lại nan giải đến thế.
“Không cần bắt mạch qua dây, che mắt tôi lại là được”.
Cổ Chung Minh nói.
“Ông Cổ ý hay, chúng tôi cũng có ý này”.
Dương Như Long gật đầu, sau đó nháy mắt ra hiệu với người giúp việc bên cạnh, cô ta lập tức lấy một tấm vải đen ra, che mắt Cổ Chung Minh lại, sau đó cẩn thận dẫn ông ta ra sau tấm bình phong, để ông ta bắt mạch cho mẹ của Dương Như Long.
Thế nhưng một lát sau, Cổ Chung Minh run giọng nói.
“Chuyện... chuyện này không thể nào”.
Mọi người căng thẳng, đều trợn to mắt nhìn Cổ Chung Minh.
“Ông Cổ, xảy ra chuyện gì thế?” “Hiện giờ người bệnh thế nào?” “Ông Cổ, có thể chữa được không?” Mọi người gấp gáp hỏi.
Thế nhưng... Cổ Chung Minh không nói gì, mà được người khác dìu quay lại chỗ cũ.
Cả người ông ta run rẩy, chậm rãi tháo tấm vải đen trên mắt xuống, gương mặt nhăn nheo hiện lên vẻ khó tin.
“Ông Cổ, rốt cuộc là thế nào?”
Thượng Quan Linh hỏi.
Cổ Chung Minh im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng nói: “Bà ta... không có mạch tượng”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người im phăng phắc.
“Không... không có mạch tượng? Không thể nào! Trừ khi bà ta là người chết, nếu không sao lại không có mạch tượng?”
Lý Vinh Sinh thất thanh nói.
“Thiếu trang chủ, lẽ nào mẹ cậu đã..” Có người muốn nói lại thôi.
“Đừng nói bậy bạ! Tim của mẹ tôi vẫn còn đang đập, không tin ông qua đó sờ thử đi”.
Dương Như Long tức giận gào lên.
“Đúng thế, tim bệnh nhân vẫn đang đập, hơn nữa máu trong người vẫn đang chảy bình thường, thần kinh không suy yếu, lục phủ phủ tạng vẫn còn, có thể chắc chắn bệnh nhân vẫn còn sống”.
Cổ Chung Minh khàn giọng nói.
“Nếu đã thế, tại sao... lại không có mạch?”
Triệu Tĩnh vội hỏi.
“Tôi cũng không biết...”
Cổ Chung Minh lắc đầu thở dài: “Bây giờ tôi không rõ rốt cuộc vì sao mà bệnh nhân lại như thế...”
Các bác sĩ ở đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh đều không nói gì, chỉ trợn to mắt.
Lần này ngay cả nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch đều vô dụng.
Ngay cả người có y thuật cao, tài đức vọng trọng như Cổ Chung Minh cũng bó tay với mẹ của Dương Như Long, thì họ càng không thể có cách gì cả.
“Này, các người nói gì đi chứ! Sao không nói nữa? Rốt cuộc có thể cứu được mẹ tôi không? Nếu cứu được thì mau chóng cứu mẹ tôi đi”.
Thấy mọi người không nói gì, Dương Như Long tức giận nói.
“Chẳng phải các người khoe khoang chữa bệnh mát †ay, cứu sống người bệnh sao? Tại sao lần này lại sợ rồi?"
“Nhanh lên! Ai đó đến cứu mẹ tôi đi!” “Đều câm hết rồi à?” “Chẳng lẽ các người đều là kẻ lừa đảo sao?”
Dương Như Long càng nói càng tức, đến cuối cùng dứt khoát mắng bọn họ.
Nghe thấy Dương Như Long vô lễ như vậy, Cổ Chung Minh cảm thấy hơi bị xúc phạm, trầm giọng nói: “Này. người anh em, bác sĩ chúng tôi không phải là vạn năng. Chúng tôi cũng không thể cứu hết được tất cả mọi người, xin đừng quá làm khó chúng tôi”.
“Thế nên ý ông là sao? Đến sơn trang Quang Chiếu của tôi một chuyến nhưng lại không làm được gì? Các người đến đây du lịch đấy à?”
Dương Như Long lạnh lùng nói.
“Thiếu trang chủ, trước đó chúng tôi đã nói với anh rồi, chúng tôi sẽ nghĩ cách cứu mẹ anh nhưng cũng chỉ là cố gắng hết sức, chứ không nói nhất định sẽ chữa được”. Thượng Quan Linh cũng nói thẳng.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!