Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Sau khi Lâm Chính dứt lời, tim những người có mặt ở đó như ngừng đập.

Nhà họ Ninh do Ninh Hồng đứng đầu là thế lực đầu tiên không thể ngồi yên.

Cảm nhận được áp lực do Lâm Chính giải phóng, họ vội vã chạy về phía linh đường.

Ninh Hồng vẫn đang quỳ ở đó.

Đến cả cậu chủ của họ đều đã quỳ trên mặt đất, làm sao họ có thể tiếp tục kiên trì?

Nhưng cho dù nhà họ Ninh đã nhượng bộ, nhưng đám người của gã mặt sẹo vẫn không chịu cúi đầu.

Tất cả bọn chúng đều đặt tay lên thanh đao dắt ở thắt lưng và nhìn chằm chằm vào Lâm Chính một cách hung dữ, sát khí nồng đậm nổi lên.

Có vẻ như gã mặt sẹo sẽ không chịu thua.

Trương Yên Bình thấy vậy cũng không nói lời nào mà cẩn trọng quan sát gã mặt sẹo và Lâm Chính.

"Sư phụ, chúng ta chỉ đứng nhìn thôi sao? Tên này thoạt nhìn cũng không dễ đối phớ'.

Người phía sau Trương Yên Bình thận trọng hỏi.

"Vậy con muốn thế nào? Chẳng lẽ xông lên đánh với hắn ta ba trăm hiệp?" 

Trương Yên Bình liếc nhìn người đàn ông và hỏi bằng giọng bình tĩnh.

"Con nào dám? Con. .. con không phải đối thủ của hắn. .. " đồ đệ kia liên tục lắc đầu rồi lại rụt cổ vào đáp.

Trương Yên Bình hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Người này quả thực không đơn giản, nhưng thực lực của hắn như thế nào, ta tạm thời nhìn không ra. Cứ để người của ông Khương va chạm với hắn, chúng ta chỉ ở bên cạnh quan sát là được rồi".

Rõ ràng, Trương Yên Bình vẫn muốn chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Tuy rằng việc Lâm Chính giết tông sư khiến ông ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đủ để khiến ông ta sợ hãi.

Theo quan sát của ông ta, nếu buộc phải đối mặt với Lâm Chính, ngay cả khi ông ta thua thì ít nhất vẫn có thể trốn thoát.

Ông ta muốn xem tên nhóc này có thủ đoạn gì mà lại dám kiêu ngạo như vậy!

"Xem ra các người không phải tới thắp hương". Lâm Chính nhìn gã mặt sẹo và đám người của hắn. "ÿ¡ tiên sinh này, chúng tôi đến đây chỉ để tính toán nợ nần, không phải tới tham gia vào lễ truy điệu của Hàn Lạc thống soái! Chúng tôi không quen biết anh ta". 

Gã mặt sẹo mặt không cảm xúc, nói: "Ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, phải lấy cho đủ hai cái chân của gia chủ nhà họ Hàn. Giờ một cái đã bị tôi chặt đứt rồi, vẫn còn sót lại một cái”.

"Ông chủ của anh là ai?"

"Tiên sinh muốn trả thù ông chủ của tôi sao?"

"Trên đời này số người có thể bị tôi báo thù không nhiều, ông chủ của các người chắc chắn vẫn chưa đến lượt".

"Quá ngông cuồng!"

Gã mặt sẹo không phải kẻ yếu bóng vía, Lâm Chính tuy mạnh nhưng hắn tin chắc mình có rất nhiều người, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng có thể đả thương Lâm Chính.

Hắn không nói gì nữa mà vẫy tay một cái.

Một nhóm người trực tiếp xông tới.

Gã mặt sẹo cũng không phải kẻ thích nhiều lời.

Hắn nhận ra nếu thắng được Lâm Chính chính là có thể chặt đứt chân còn lại của gia chủ nhà họ Hàn, như

vậy mới có thể trở về báo cáo lại. Nếu đánh không lại Lâm Chính, nói thêm gì cũng vô nghĩa.

Đám người của gã mặt sẹo lao tới như vũ bão. 

Khí thế rất đáng sợ.

Nhưng vị tông sư duy nhất còn lại phía sau hắn ta không lựa chọn lao về phía trước cùng mà di chuyển đến bên cạnh Trương Yên Bình.

“Trương đại sư, hiện tại chúng ta có nên cùng nhau lao lên không? Phần thắng có thể lớn hơn một chút".

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement