“Cái gì? Ông Khương trợn to mắt, hoảng hốt nói: “Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội”.
Nói rồi ông ta quỳ xuống điên cuồng dập đầu.
“Với tính tình này của ông thì không cần phải tha thứ”.
Lâm Chính nói: “Ông không giống mấy người Trương Yên Bình, bản chất của ông hung tàn hơn, càng không được tha thứ”.
“Đại... đại nhân...”
“Kéo xuống”.
“Vâng!”
Chẳng mấy chốc đám người ông Khương bị lôi đi.
Sắc mặt ông Khương xám như tro.
“Khoan đã”.
Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính đưa mắt nhìn sang.
Người lên tiếng là gã mặt sẹo.
“Anh muốn nói gì?”
Lâm Chính bình thản hỏi.
Gã mặt sẹo mím môi, khàn giọng nói: “Đại nhân, tôi biết khi mình bắt đầu làm công việc này sẽ có ngày này, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tôi có chuyện xin giúp, mong đại nhân có thể cho phép”.
“Anh nói đi”.
“Tôi mong... sau khi tôi chết, đại nhân có thể sắp xếp lo cho mấy đứa em trai, em gái của tôi thay tôi”.
Dứt lời, gã mặt sẹo đâm đầu xuống đất, khàn giọng hô lớn.
“Em trai, em gái?” Lâm Chính nhíu mày.
Sau khi hỏi kĩ càng mới biết gã mặt sẹo là trẻ mồ côi từ nhỏ, lớn lên nhờ vào nhiều người.
Gã đã nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi tàn tật, những đứa trẻ này đã có khiếm khuyết từ nhỏ, chúng luôn bị bắt nạt khi được gửi đến trại trẻ mồ côi, thế nên gã mặt sẹo để chúng lại bên cạnh.
Có mười mấy người. Mười mấy miệng ăn đang chờ nuôi.
Để nuôi những đứa em trai và em gái này, gã mặt sẹo đã một mình ra ngoài đi làm nhiều công việc khi còn trẻ, nhưng tất cả đều không đủ ăn, thế nên gã đi theo làm việc cho ông Khương mới kiếm được mức lương hậu hĩnh, có thể nuôi cả “gia đình”.
“Đại nhân, tôi biết việc mình làm rất vô liêm sỉ nhưng nếu tôi không làm, ông Khương cũng sẽ tìm người khác làm, tôi không oán cũng không trách khi rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như vậy, tôi mong đại nhân có thể chăm sóc tốt cho gia đình của tôi giúp tôi”.
Gã mặt sẹo run giọng nói, đôi mắt đỏ ửng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ liên hệ với chính phủ sắp xếp ổn thỏa cho chúng”.