Đối với Ngạo Thiên Sương mà nói, Ngạo Hàn Mai là ứng cử viên lớn nhất cho vị trí tộc trưởng, lúc nào anh ta cũng muốn loại bỏ người phụ nữ này, nhưng vì Ngạo. Hàn Mai và anh ta đều là người trong cùng một gia tộc nên không tiện ra tay.
Không ngờ nhiều năm trước Ngạo Hàn Mai bị chẩn đoán mắc bệnh “Hàn Giang Cô Huyết”, không còn sống bao lâu nữa.
Ngạo Thiên Sương biết được tin này thì vui mừng không thôi.
Không có đối thủ như Ngạo Hàn Mai, vị trí tộc. trưởng đã là chuyện chắc chắn như ván đã đóng thuyền với Ngạo Thiên Sương rồi.
Thế nhưng bây giờ lại có người có thể chữa được Hàn Giang Cô Huyết cho Ngạo Hàn Mai.
Hơn nữa... còn muốn đính hôn với Ngạo Hàn Mai.
Ngạo Thiên Sương sao có thể để chuyện này xảy ra?
Thế nên anh ta phải tiêu diệt Lâm Chính ở đây, giải quyết mối hiểm họa này, không thể để anh và Ngạo Hàn. Mai quay về thế gia Ngạo Tuyết.
Trong mắt Ngạo Hàn Mai hiện lên sát khí, chậm rãi lấy kiếm băng mang theo trên lưng ra, đè thấp giọng nói:
“Ngạo Thiên Sương, anh đang ra lệnh cho tôi à?”
“Tôi không được ra lệnh cho cô sao?”, Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt hỏi
. “Anh đừng ức hiếp người khác, nếu không phải do tôi bị bệnh, tu vi mấy năm nay không lên được chút nào, nếu không sao anh có thể là đối thủ của tôi?”
Ngạo Hàn Mai thầm nghiến răng nói.
“Mạnh là mạnh, yếu là yếu, viện cớ, chẳng qua kẻ yếu chỉ không cam lòng với thất bại thôi”.
Mặt Ngạo Thiên Sương không cảm xúc nói: “Cô không có cơ hội để lựa chọn”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận.
Cô ta thấp giọng, nghiêng đầu nói: “Lâm minh chủ, tôi giữ chân người này, anh mau chóng rời khỏi đây đi”.
“Cô thì sao?”
“Anh yên tâm, cho dù Ngạo Thiên Sương có lớn gan đến đâu cũng không dám động vào tôi. Nếu không một khi bị thế gia Ngạo Tuyết phát hiện, cả gia đình họ sẽ khó thoát”.
Ngạo Hàn Mai nói. Lâm Chính gật đầu, nhìn chằm chằm Ngạo Thiên
Sương nói: “Nếu tôi chạy, chuyện này xem như kết thúc. à?”
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, kỳ lạ nhìn anh, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết rắc rối mang tên Ngạo Thiên Sương này”.
“Nhưng tôi thấy cô khó có thể giải quyết được, tôi đã trị liệu cho cô một đợt, bệnh tình của cô sẽ tương đối ổn, ngược lại thực lực của cô cũng sẽ yếu đi một chút, với thực lực hiện giờ của cô, rất khó đối phó với người này”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Đây không phải là chuyện anh nên lo lắng, tôi bảo. anh đi thì anh mau đi đi, làm gì nhiều lời thế?”
Ngạo Hàn Mai nổi nóng, lập tức quát.
“Tôi nghĩ vẫn nên ở lại giải quyết nốt người này, để sau này không còn rắc rối nữa”.
Lâm Chính lắc đầu.
“Trên đời này sao lại có loại người vừa vô tri vừa tự đại như anh nhỉ? Anh cho rằng người chúng ta phải đối mặt chỉ có Ngao Thiên Sương thôi sao? Anh lầm rồi, mối đe dọa thực sự chính là Tuyết Vệ ở xung quanh. Thực lực của bọn họ mới là thứ nên chú ý nhất, tôi có thể cầm cự giữ Ngạo Thiên Sương lại, thuộc hạ của tôi lại không giữ chân mấy Tuyết Vệ này, nếu anh còn không đi thì tuyệt đối không thể đi nữa”.
Ngạo Hàn Mai nổi giận nói.
Thấy Lâm Chính vẫn không động đậy, cô ta bèn đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy cắn chặt răng, mặc dù không nỡ nhưng vân không do dự, lập tức xoay người nắm lấy cánh tay Lâm Chính định ép buộc dẫn anh đi.
Phải nói rằng, mặc dù người hầu này trông có vẻ trẻ nhưng thực lực lại cực kỳ mạnh, e là chỉ kém hơn Sở Thu một bậc.