Mặc dù hai cô gái đều đã bị thương, nhưng bản lĩnh của Ngạo Vi Âm rõ ràng cao hơn Ngạo Hàn Mai. Giờ phút này, vết thương của cô ta đã đỡ hơn nhiều, thị lực cũng tốt hơn Ngạo Hàn Mai.
Cô ta nhìn chằm chằm những người đang chạy về phía này, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
Những người này ai cũng ăn mặc hào hoa phú quý, tuổi tác lại lớn.
Người nhỏ nhất trông cũng đã hơn ba mươi tuổi.
Cô ta lập tức hiểu ra, Ngạo Hỏa Vân không định mai phục trên đường bọn họ trở về Ngạo Tuyết Thành, mà là phái người về gọi người của tộc Sương Mạch đến đây truy sát bọn họ.
“Ngạo Hỏa Vân thật ác độc, việc đầu tiên anh ta quay về Ngạo Tuyết Thành lại là thông báo cho cao thủ tộc Sương Mạch truy sát chúng ta... Chúng ta đi từ hướng nào cũng không về được!".
Ngạo Vi Âm khẽ giọng nói.
“Chị, bây giờ phải làm sao?”, Ngạo Hàn Mai căng thẳng, ni Ở nơi rộng lớn thế này, chúng ta lại bị thương, chắc chăn không thoát được vó ngựa của bọn họ. Chúng ta phải tìm một chỗ nấp đi”.
“Nấp? Chị có thể thu khí tức để những cao thủ kia không phát hiện được, nhưng em thì không. Em lại bị thương nặng như vậy, không che được mùi máu, bọn họ ngửi thấy thì chúng ta chết chắc!”.
“Bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?”.
Ngạo Hàn Mai hỏi.
Ngạo Vi Âm cau mày suy nghĩ, chốc lát sau cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Sơn tan nát kia,
nhỏ giọng nói: “Không phải em muốn cứu Lâm minh chủ ở trên núi sao? Bây giờ chúng ta lên đó!”.
“Lên núi?”.
Ngạo Hàn Mai sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Bây giờ quả thật chỉ có lên núi là an toàn nhất.
Những cao thủ truy sát bọn họ chỉ dám đi lòng vòng quanh núi, biến động trên Hàn Sơn chấn động tứ phía, dù bọn họ có một vạn lá gan cũng không dám lên núi.
Huống hồ, núi lớn sụp đổ, liên tục xảy ra vụ nổ, khí ý của Băng Điểu bao trùm cả ngọn núi.
Theo bọn họ nghĩ, lúc này trên núi còn người nào thì có lẽ cũng đã cửu tử nhất sinh, không cần thiết phải lục soát núi.
Hai người lảo đảo, thận trọng leo lên núi.
Cùng lúc đó, trên Hàn Sơn đổ nát.
Cả người Lâm Chính đầy sương băng và vết rách, hai tay giữ chặt móng vuốt đáng sợ của Băng Điểu, dường như sắp bị sức mạnh to lớn của Băng Điểu đè cả người xuống lòng đất.
Anh nghiến răng gào lên. Vùt
Dị hỏa lại dâng cao, lan dọc theo bàn tay anh thiêu đốt Băng Điểu.
Nhưng Băng Điểu được sương băng bao phủ, dù là dị hỏa cũng không thể thiêu chết nó, cùng lắm là làm tan chảy một lớp sương băng ở bề mặt.
Vùt
Dường như Băng Điểu cảm nhận được đối thủ, dang rộng cánh bay lên, quạt cánh về phía Lâm Chính ở bên dưới.
Đôi cánh khổng lồ quạt ra một trận gió lớn, làm vỡ vụn mọi thứ ở phía bên này. Không chỉ như vậy, nhiệt độ thấp cực hạn giống như đang cứa vào linh hồn xương cốt của Lâm Chính, khiến cơ thể anh không ngừng run rẩy.
Không được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì e là sẽ bị đóng băng đến chết!
Lâm Chính nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Băng Điểu, định chủ động tấn công.
Anh liếc nhìn sương băng trên hai chân. Lớp sương băng đã tan được một nửa bởi dị hỏa được thôi thúc từ sức mạnh phi thăng, hai chân đã có thể nhấc lên, nhưng sương băng chưa tan hết hoàn toàn, đi lại cực kỳ bất tiện.
Đột nhiên!
Vụt vụt!
Xung quanh Lâm Chính xuất hiện bốn bức tường băng, giống như bỗng dưng hiện ra, trong nháy mắt nhốt anh vào trong.
Hỏng bét!
Lâm Chính kinh hãi, vội vàng nâng cánh tay lên chống đỡ.
Một giây sau, móng vuốt sắc bén vồ tới, cắt nát một cánh tay của Lâm Chính.
Lâm Chính ngã xuống, máu vừa tràn ra từ vết thương đã bị hóa thành vụn băng rơi xuống đất.
Khoảnh khắc cánh tay bị cắt đứt rời khỏi cơ thể, không còn sức mạnh phi thăng duy trì, cánh tay ngay tức khắc bị gió lạnh xoắn nát vụn...
Vẻ mặt Lâm Chính vô cùng khó coi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!