“Bọn họ đuổi tới rồi!” Lúc này, một tiếng thét đầy thê lương truyền đến.
Mọi người còn chưa nghỉ ngơi được mười phút đã phải vội vàng đứng dậy, xoay người bỏ chạy.
Tuy nhiên đối phương đang cưỡi ngựa băng, con nào con nấy đều chạy rất nhanh, trong nháy máy đã bao vây đám người Ngạo Hàn Mai.
Ánh mắt của Ngạo Hàn Mai đờ đẫn.
Lúc người của tộc Diệp Mạch vội vàng chạy ra khỏi phủ, phần lớn đều chạy bộ, cộng thêm suốt cả chặng đường đều chém giết, ai cũng bị thương, nên cũng không. thể chạy được xa.
Tộc Sương Mạch chỉ cần cưỡi ngựa đuổi theo, đương nhiên mọi chuyện đều rất dễ dàng.
“Muốn trốn sao? Hôm nay chính là ngày chết của cả tộc Diệp Mạch các người!”
Một người trong tộc Sương Mạch cười nhạo, đôi mắt gợn lên vẻ thích thú.
“Ngạo Thạch?”
Ngạo Hàn Mai nghiến răng: “Anh đừng tự mãn quá, cho dù chết tôi cũng sẽ kéo theo anh chôn cùng!”
“Kéo theo tôi chôn chung ư? Mấy người xứng sao?”
Ngạo Thạch cười khinh bỉ nói: “Chỉ dựa vào một đám tàn quân bại tướng các người mà cũng dám chống lại tôi sao? Ngạo Hàn Mai, nếu cô khoanh tay chịu trói, có lẽ tôi sẽ cho cô chết thoải mái, còn nếu cô ngoan cố, lát nữa tôi chắc chắn sẽ bắt sống cô, tôi cam đoan, cô sẽ sống không bằng chết!”
Nói xong hắn còn nhìn Ngạo Hàn Mai một cách rất hèn hạ.
“Há há há há...”
Người ở xung quanh cười phá lên.
“Giết!”
Ngạo Hàn Mai gào lên đầy thê lương.
Mọi người ở xung quanh ngay lập tức liều chết xông
“Không biết sống chết! Lên hết cho tôi, phải để Ngạo Hàn Mai sống, còn những người khác chém hết cho tôi!”
Ngạo Thạch hét lớn.
Hai bên đánh đấm loạn cào cào.
Nhưng rõ ràng là người bên phía Ngạo Hàn Mai không thể đánh lại .
Bọn họ chạy bộ đến nơi này đã tiêu hao rất nhiều thể lực, người bị thương còn nhiều như thế thì sao có thể đánh lại những người này đây?”
Ngay sau đó, từng người từng người của tộc Diệp. Mạch lần lượt ngã xuống mặt đất.
Ngạo Hàn Mai im lặng nhìn tất cả những gì đang xảy ra, khóe mắt chảy ra máu.
Cô ta nghiến răng, giận dữ nhìn chằm chằm vào Ngạo Thạch, rồi lao tới như điên.
Ngạo Thạch run rẩy, vội vàng chống cự.
Nhưng thực lực của hắn vốn không bằng Ngạo Hàn Mai, hơn nữa bây giờ Ngạo Hàn Mai đã điên cuồng đến cực điểm, nên sau vài hiệp, hắn đã bị Ngạo Hàn Mai chém ngã ngựa.
“Bảo vệ tôi! Mau bảo vệ tôi!”
Ngạo Thạch ôm lấy vết thương ở bụng, vừa hét lên vừa lùi về phía sau.
“AI
Ngạo Hàn Mai gào lên một tiếng, vung băng liếm lên.
Soạt... Từng nhũ băng bay về phía Ngạo Thạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!