Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 468: Sắp đặt trước

Vòng thứ ba chưa tới một phút đã kết thúc rồi sao? Đây có lẽ là trận thi đấu ngắn nhất trong những trận thi đấu của Kỳ Dược Phòng. 

Đầu óc đám đông cảm thấy trống rỗng, chẳng còn ai nghĩ ngợi được gì nữa. Nhất là mấy người La Phú Vinh. 

Bọn họ đơ ra như khúc gỗ, nhìn Phùng Thạch với vẻ không dám tin. Mặt kẻ nào kẻ nấy đều thất kinh. 

Tử Dạ và Tiêu Sĩ Kiệt cũng trố tròn mắt. Vương Băng Điệp và Tây Nhu Thiến cũng không biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình. 

Một vài học sinh hoàn hồn, run rẩy nói với Phùng Thạch: “Phó phòng chủ, đang yên đang lành sao …lại kết thúc vậy? Bọn em còn chưa bắt đầu mà” 

“Không cần phải bắt đầu nữa”, Phùng Thạch lắc đầu. 

Chút hi vọng cuối cùng của đám đông đã bị dập tắt khi nghe thấy vậy. Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi. Ba cây nhân sâm trong tay Mạc Tiểu Vũ là ba cây nhân sâm một nghìn năm thật sự. 

“Không thể nào!”, đám học sinh không thể chấp nhận được, vội vàng hét lên: “Phó phòng chủ, ba cây nhân sâm này rõ ràng là nhân sâm năm trăm năm mà…sao có thể là nhân sâm ngàn năm chứ? Đến cả em cũng nhận ra!” 

“Chính vì đến cả cậu cũng nhận ra được nên mới có vấn đề”, giảng sư Tư Đồ Kính nói bằng vẻ vô cảm. 

“Như vậy là có ý gì ạ?”, người học sinh run rẩy. 

“Rất đơn giản…bởi vì những cây nhân sâm này đều được làm giả bên ngoài”, không đợi giảng sư Tư Đồ Kính lên tiếng, Huyền Diệu đã trả lời. 

“Làm giả bên ngoài sao?”, đám học sinh kêu lên. 

Tử Dạ và Tiêu Sĩ Kiệt dường như hiểu ra được điều gì đó bèn tái mặt. Mấy người La Phú Vinh mặt đơ ra, rõ ràng là không hiểu gì. 

“Huyền Dược, cậu có thể nói rõ hơn chút được không?”, La Phú Vinh chần chừ một lúc rồi lên tiếng. 

Huyền Diệu nhìn Lâm Chính, nói giọng khàn khàn: "Đừng nói là nhân sân nghìn năm mà nhân sâm hai nghìn năm tôi cũng đã từng nhìn thấy. Với năng lực của tôi, bất kỳ loại nhân sâm trăm năm hay khoảng một nghìn năm tôi đều có thể nhìn ra. Nhưng lần này tôi lại phải do dự, bởi vì tôi thấy những cây nhân sâm này không hề thật lắm. Nếu tôi đoán không lầm thì có người đã làm gì đó đối với mỗi cây này. Có lẽ phó phòng chủ đã ngụy trang nhân sâm trăm năm thành ngàn năm và nhân sâm ngàn năm thành trăm năm. Vì vậy tôi mới do dự…” 

Dứt lời, cả hội trường bùng nổ. 

“Cái gì? Hóa ra là như vậy sao?” 

“Không thể nào?” 

“Chẳng trách cậu ta lại có thể tự tin nói là mình đã tìm ra cả ba cây như vậy”. 

“Thế nhưng…cậu ta làm sao để biết được đó là nhân sâm ngàn năm chứ?” 

“Mặc Tiểu Vũ lợi hại đến vậy sao?” 

“Không đúng!" 

Mọi người xôn xao bàn tán. Tất cả đều nhìn Mặc Tiểu Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc, không dám tin. Đến ngay cả Huyền Dược cũng không thể nào nhìn ra ngay lập tức nhân sâm ngàn năm, sao Mặc Tiểu Vũ lại có thể chứ? 

Lẽ nào thực lực của cậu ta còn mạnh hơn cả Huyền Dược. Học sinh kinh hãi kêu lên. 

“Những gì Kỳ Dược Phòng dạy đều có thể áp dụng. Nếu các cô các cậu chỉ áp dụng theo những gì được miêu tả trong sách để giám định thì chắc chắn là sẽ không ra kết quả. Đúng là một đám không có tiền đồ”, lúc này Phùng Thạch trầm giọng lên tiếng. 

Tất cả đồng loạt quay qua nhìn ông ta. Ông ta cầm ba cây nhân sâm trước mặt Lâm Chính lên, nhận lấy một chiếc bình từ một học sinh bên cạnh và bắt đầu rắc lên ba cây nhân sâm. Lúc này những cây nhân sâm với lớp vỏ tối bỗng sáng lên như ngọc trông vô cùng đẹp đẽ 

“Ồ!” 

Tất cả đều kinh hãi kêu lên. Lúc này, tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục. Họ nhìn Mặc Tiểu Vũ bằng ánh mắt không dám tin. 

“Chệt tiệt, sao thằng đó lại ăn may như vậy chứ, có thể thấy cả lớp vỏ làm giả của nhân sâm để tìm ra nhân sâm thật”, La Phú Vinh thầm nghiến răng. 

“Nếu chỉ tìm thấy một cây thì có thể nói là ăn may, nhưng tìm thấy cả ba cây thì không thể nói như thế được?”, Tây Nhu Thiên hừ giọng. 

Vương Băng Điệp cũng sừng sỡ: “Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý cậu ta. Tạm thời cứ để cậu ta đắc ý đi! Cậu đừng vội”. 

Tây Nhu Thiến không nói gì nhưng đôi mắt trở nên tối sầm giống như đang suy nghĩ gì đó. Dược Huyền cũng để lộ vẻ sùng bái. Cậu ta là người thực tế, có thể nhìn ra Mặc Tiểu Vũ có tài nên muốn thành tâm kết bạn. Chỉ có điều lúc này Lâm Chính chẳng quan tâm tới ai cả, anh chỉ biết đến Hà Linh Hoa mà thôi. 

“Phó phòng chủ, các thầy các cô, có phải là có thể tuyên bố kết quả cuối cùng rồi không?", Lâm Chính nhìn ba cây nhân sâm trắng ngần thì mỉm cười lên tiếng. 

Nhưng lúc này Phùng Thạch chỉ chau mày, chần chừ không nói gì. 

“Hả?” 

Lâm Chính bỗng khựng người, nhìn Phùng Thạch bằng vẻ tò mò: “Phó phòng chủ, thầy sao vậy?” 

Bỗng dưng có người kêu lên: “Gian lận, gian lận! Mặc Tiểu Vũ, rõ ràng vừa rồi cậu gian lận nên không được tính!” 

Tiếng hô khiến đám đông im lặng như tờ. Tất cả đều đồng loạt quay qua nhìn thì thấy người vừa lên tiếng chính là Tiêu Sĩ Kiệt. 

Cậu ta tức giận hằm hằm bước tới, cúi người trước giảng sư và Phùng Thạch sau đó nói: “ Phó phòng chủ, các thầy các cô, em nghi ngờ Mặc Tiểu Vũ gian lận, mong mọi người điều tra tới cùng ạ!” 

“Gian lận sao?”, Phùng Thạch chau mày: “Cậu có chứng cứ không?” 

“Chứng cứ em không có nhưng mà rất đáng nghi”. 

“Có gì đáng nghi?” 

“Phó phòng chủ, mọi người không biết ạ? Mặc Tiểu Vũ mới tới Kỳ Dược Phòng chưa được bao lâu, còn chưa tới một học kỳ, đến cả kiến thức căn bản còn thi trượt, các chuyên môn khác cũng không có, thiên phú lại càng không. Về điểm này có thể mời thầy Triệu làm chứng. Một người như vậy sao có thể nhận ra được nhân sâm nghìn năm chứ. Đến cả Huyền Dược còn không thể nào nhận ra ngay lập tức. Vì vậy chắc chắn là Mặc Tiểu Vũ đã gian lận. Mọi người nói xem có đúng không!”, Tiêu Sĩ Kiệt lao lên nói với đám học sinh. 

“Nói đúng!” 

“Nhất định là Mặc Tiểu Vũ gian lận!” 

“Mong phó phòng chủ điều tra tới cùng!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement