Hiện trường yên lặng như tờ.
Bất kể là người của thế gia hay người của liên minh Thanh Huyền đều trợn tròn mắt.
Mọi người vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Rõ ràng đã đến bước đường cùng, Lâm Chính không còn sức lực chiến đấu, vậy mà anh không thèm liếc nhìn công kích của gia chủ thế gia.
Gia chủ thế gia cũng sững sờ, như người mất hồn.
Ông ta biết cơ thể Lâm Chính rất dũng mãnh, nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy.
Nếu không dùng hết sức lực đánh, thì căn bản không thể làm anh bị thương!
Nhưng bây giờ trận pháp đã bị Lâm Chính phá hủy, nếu ông ta dùng toàn lực để đánh, nhiều nhất chỉ có thể làm Lâm Chính bị thương, căn bản không thể giết được anh.
Ngược lại bản thân ông ta, sẽ tiêu hao hết khí lực không thể duy trì trận chiến, chắc chắn sẽ thua.
Phải làm sao đây?
Gia chủ thế gia lùi về sau hai bước, trợn to hai mắt, không biết nên làm gì.
“Cho nên tôi nói ông thua rồi”.
Lâm Chính thở hổn hển, đi về phía gia chủ thế gia. “Cậu...”
Gia chủ thế gia cắn răng, bỗng nhiên gầm lên, đánh đến lần nữa.
Nhưng Lâm Chính vẫn không tránh không né như cũ, thẳng thừng đón đỡ.
Leng keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên. Lâm Chính không hề bị thương! Mọi người chấn động.
Gia chủ thế gia tấn công như điên.
Lưỡi băng giống như gió to mưa lớn mạnh mẽ đánh về phía Lâm Chính.
Nhưng bất kể có công kích thế nào, đánh vào cơ thể Lâm Chính đều vô dụng, căn bản không thể làm tổn thương anh dù chỉ một phần da thịt.
'Thấy vậy, trong lòng gia chủ thế gia bỗng nguội lạnh.
Ông ta biết, nếu không dùng hết toàn bộ sức lực, thì không thể công phá phòng ngự của Lâm Chính.
Bây giờ trận pháp bị phá, ông ta đã hoàn toàn mất nền tảng để có thể kích phá cơ thể Lâm Chính. Muốn đánh bại Lâm Chính đã là không thể. Dần dần, gia chủ thế gia dừng lại.
Ông ta thở hồng hộc, nhìn Lâm Chính không bị thương chút nào, trong lòng như chết lặng.
"Tôi thua rồi!" Gia chủ thế gia khàn giọng nói. Ông ta không kiên trì được nữa.
Ông ta là kiểu người không bao giờ tin vào phép màu.
Lâm Chính biểu hiện như vậy, đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa tín nhiệm trong lòng ông ta, ông ta biết, nếu tiếp tục cũng không làm được gì, chỉ tốn công vô ích, chỉ bằng nhìn thẳng vào thực tế.
Đương nhiên, không có nghĩa là ông ta không nghĩ đến việc huy động lực lượng thế gia quyết chiến đến cùng.
Nhưng ngay cả bản thân ông ta cũng không cách nào phá được cơ thể Lâm Chính, dựa vào người thế gia có thể làm tổn thương Lâm Chính sao?
Lâm Chính hờ hững nhìn ông ta.
Gia chủ thế gia nhìn thẳng, lạnh lùng nói: “Lâm Chính, tôi biết mục đích của cậu, sở dĩ cậu dốc lòng giúp. đỡ tộc Diệp Mạch như vậy, là muốn lợi dụng tộc Diệp Mạch khống chế thế gia Ngạo Tuyết! Cậu làm điều này, tôi không phản đối, nhưng tôi vẫn phải nói, nếu cậu đồng ý, thế gia Ngạo Tuyết, có thể đi theo cậu”.
"Ông muốn nói gì?" Lâm Chính hỏi.
“Tôi hy vọng, cậu có thể giữ lại cho thế gia Ngạo Tuyết một ngọn lửa”.
Ngạo Nhân Long khàn giọng nói: “Tôi biết, sở dĩ cậu muốn khống chế thế gia Ngạo Tuyết, chẳng qua là dùng thế gia Ngạo Tuyết làm tiên đặt cược, để đối đầu với Thánh Quân Diệp Viêm! Nhưng trận chiến với Lục Địa Thần Tiên, sao có thể không có thương vong? Có lẽ thế gia Ngạo Tuyết sẽ trở thành vật hy sinh của cậu, nếu có ngày như vậy, tôi hy vọng cậu có thể để lại một vài máu mủ của thế gia Ngạo Tuyết!”
Lời này nói ra, Lâm Chính cười lớn. “Ngạo Nhân Long! Ông thật nực cười, ha ha ha ha...” Tiếng cười chói tai, người nghe vô cùng khó chịu.
Ngạo Nhân Long khẽ cau mày, yên lặng chốc lát, sau đó khàn giọng nói: "Lâm Chính, cậu có ý gì?”