Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Nghe nói thế, người Thanh Huyền Tông ở đó đều tức giận.

“Cái thứ chó má, nhìn thấy minh chủ bọn tôi mà còn dám kiêu căng à?”

Sở Thu hừ một tiếng, định bước đến sống mái với chúng.

Mặc dù bản lĩnh của đám người này không tệ, nhưng gã đi theo bên cạnh Lâm Chính đã lâu, lại có linh đan của Lâm Chính trợ giúp, thực lực tăng vọt, dĩ nhiên cũng xem thường đám người này.

“Ôi trời, tên gây nhom kia, mày muốn đánh nhau à? Nào, đến đây, để ông nội mày xem thử mày có bản lĩnh gì”.

Người đàn ông xấu xí đó cười ha ha nói, gương mặt lộ ra vẻ trào phúng và chế giễu.

“Khốn kiếp!”

Sở Thu nổi giận đùng đùng, định ra tay đánh hắn. Nhưng lúc này Lâm Chính ngăn lại.

“Sở Thu, đừng nóng vội”.

“Minh chủ...” 

“Đừng vội”.  

Lâm Chính võ vai gã, sau đó bước lên trước.

“Tôi là minh chủ Thanh Huyền, Lâm Chính”.

“Mày à?”

'Tên mỏ nhọn đó nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, khẽ cười nói: “Tao còn tưởng là người nào lợi hại tai to mặt lớn, không ngờ chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa”.

Mọi người đều cực kỳ tức giận.

“Minh chủ gì đó, tao không muốn phí lời với mày, các anh em đến đây là nhận được tin tức, nói bọn mày sửa đường đến cả địa bàn của bọn tao. Hừ, liên minh Thanh Huyền bọn mày đúng là ỷ thế ức hiếp người. Không xem Huyết Hồ bọn tao ra gì đúng không?”

'Tên mỏ nhọn cười nhạo.

“Địa bàn của các anh ư?”

Lâm Chính nhíu mày: “Tôi không nhớ nơi này là địa bàn của Huyết Hồ”.

“Đừng nhiều lời, tao nói phải là phải”. Tên mỏ nhọn hừ một tiếng nói. “Vậy các anh muốn thế nào?”

“Các anh em đây cũng không cần nhiều, liên minh Thanh Huyền bọn mày chuẩn bị một triệu viên đan dược thượng hạng cho bọn tao, bọn mày có thể tiếp tục tu sửa, xây dựng con đường này, hiểu chưa?”, tên mỏ nhọn cười nói.

“Nếu bọn tôi không đưa thì sao?”

Sở Thu nói.

“Không đưa? Ha ha, vậy thì bọn mày đừng hòng sửa chữa con đường này nữa, không chỉ không cho bọn mày xây dựng sửa chữa, mà ông đây còn phá luôn cả con đường bọn mày đã làm trước đó, mày có tin không?”

'Tên mỏ nhọn mắng.

“Anh...”

Mấy người Sở Thu tức đến nổ phổi, nếu không phải có Lâm Chính đứng ở đây, chỉ sợ họ đã nhào đến, tiêu diệt đám người này không tiếc giá gì.

“Các anh muốn một triệu viên ư?”

Lâm Chính rất bình tĩnh, không nhìn ra vẻ tức giận gì trên mặt anh, ngược lại muốn xác nhận hỏi.

“Đúng thế, ít hơn một con số cũng không được”. 'Tên mỏ nhọn nói.

“Như thế à?” 

Lâm Chính xoa căm, nói: “Tôi cần một chút thời gian để chuẩn bị”.

“Tao cho bọn mày ba ngày”. “Ba ngày thì gấp quá”.

“Bớt nói nhảm đi, nhiều nhất là ba ngày, đưa được thì đưa, không đưa được thì đừng hòng tiếp tục công việc”.

Người đó chửi xối xả, sau đó vung tay lên dẫn người đi.

“Tiếp tục làm đi”.

Thấy thế Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Minh chủ, các công nhân đều đã bị chúng đánh gãy tay chân cả rồi, tạm thời không tiếp tục công việc được, phải thay một nhóm người đến”.

Trang chủ Vân Tiếu nói.

“Ừ”,

Lâm Chính gật đầu, xoay người định đi.

Mấy người Sở Thu, Vụ Hồng lo lắng, vội đuổi theo.

“Lâm minh chủ, chuyện này mà anh cũng nhịn được sao?”

Vu Hồng nhíu mày hỏi. 

“Không thì sao? Giết hết chúng à?”

Lâm Chính nghiêng đầu nói: “Các cô cũng đã nói đám chuột nhắt này có ở khắp vực Diệt Vong, có giết cũng không thể giết sạch, ra tay cũng khó khăn, nếu đã thế, chỉ bằng như đưa đan dược theo những gì chúng nói là được”.

“Nhưng... một triệu viên, đây là một con số lớn?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement