"Được, các ông cần chứng cứ thì tôi đưa ra chứng cứ". Anh vừa dứt lời, không ít người tỏ vẻ khó tin.
Bọn họ đều biết Lâm Chính đến cùng cảnh sát.
Cũng tức là trước khi xảy ra chuyện này, Lâm Chính không hề có mặt ở đây.
Anh lấy đâu ra cái gọi là chứng cứ chứ?
"Lâm Chính, chắc chắn bọn họ đã giở trò với camera, nếu anh muốn dựa vào camera để chứng minh sự trong sạch của Tiểu Nhu thì chắc chăn là vô ích thôi".
Tô Dư vội vàng bước tới, nhỏ giọng nói.
"Tôi biết thừa bọn họ đã giở trò với camera, nên cũng không hi vọng vào nó lắm".
"Thế anh lấy chứng cứ ở đâu ra?".
Thích Tư Mưu lạnh lùng hỏi.
"Rất đơn giản, dấu vân tay".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Dấu vân tay?".
"Tôi tin tưởng nhân phẩm của vợ mình, nên tôi chắc chắn vợ tôi không hề động vào người tên Dịch Phong này. Nếu các ông nói cô ấy động tay động chân, quấy rối người đàn ông này, thì tôi nghĩ chắc là trên người anh ta sẽ đầy dấu vân tay của vợ tôi nhỉ?".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Đúng lúc cảnh sát cũng đang ở đây, tôi có thể mời cảnh sát kiểm tra dấu vân tay ngay tại chỗ, xem trên quần áo của anh ta có dấu vân tay không, như vậy chẳng phải sẽ rõ chân tướng sao?".
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Phong liền xám ngoét, cả người lảo đảo muốn ngã.
'Tô Nhu cũng ngây người ra, sau đó ánh mắt lộ vẻ kích động, nhỏ giọng nói: "Sao anh biết em sẽ không động vào người này?".
"Em là vợ anh, sao anh có thể không biết chứ?".
Lâm Chính mỉm cười: "Trên đời này em chỉ động vào một người đàn ông duy nhất là anh. Đối với những người đàn ông xa lạ, em có thể nói được mấy câu với bọn họ đã là mở lòng từ bi lắm rồi".
"Khoe mết".
'Tô Nhu thầm mắng một câu: "Thế bố em không phải là đàn ông à? Em bóp vai cho bố em có được coi là chạm vào người đàn ông khác không?".
"Bố vợ thì ngoại lệ".
"Anh cứ tự dát vàng lên mặt".
Tô Nhu trách mắng một câu, nhưng trong lòng thì lại nổi sóng.
Bầu không khí xung quanh vô cùng cổ quái.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Dịch Phong.
"Đồ ngu này, chắc không phải cô gái kia còn chưa chạm vào anh đấy chứ?”".
Sắc mặt Thích Phi Long âm trầm, trừng mắt nhìn Dịch Phong, khế quát.
"Cậu Phi Long, tôi... tôi có cách gì chứ? Cô ta quá thận trọng, tôi muốn chụp ảnh chung cô ta cũng không chịu. Tôi chỉ đành vu oan cho cô ta trước rồi tính tiếp..."
Dịch Phong muốn khóc mà không có nước mắt.
"Ngu xuẩn!".
Thích Phi Long tức đến mức chỉ muốn đá cho Dịch Phong một cái.
Sắc mặt của Thích Tư Mưu ở bên cạnh vô cùng khó coi.
Ông ta biết tất cả là do cháu mình giở trò. Nhưng dù có biết ông ta cũng phải lấp liếm. Nhưng rõ ràng bây giờ không thể lấp liếm được nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!