Sắc mặt Thái Tử thay đổi, trầm giọng nói: "Anh muốn làm gì? Dừng tay cho tôi
"Sao thế? Anh sợ à?" Lâm Chính bình tĩnh nói. "Sợ ư? Ồ, tôi chưa từng biết sợ là gì!"
Thái Tử híp mắt, mỉm cười: "Tôi không tin anh dám giết tôi! Nếu anh động đến tôi! Động tĩnh ở đây sẽ khiến thị vệ bên ngoài chú ý! Đến lúc đó anh có chắp thêm
cánh cũng không thoát được”.
"Nhưng anh sẽ chết!" "Anh cho rằng tôi sợ chết sao?"
Thái Tử cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Tên kia, tôi cho anh một con đường, anh tự phế bỏ khí tức, như vậy, tôi có thể bỏ qua cho anh tội vô lễ, thả các người đi! Nếu tiếp tục, thì mọi người cùng chết, tôi không sợ đâu! Chết thôi mà! Tôi đã thấy quá nhiều rồi! Ha ha ha ha...”
Lời này vừa nói ra, Đế Nữ lập tức khiếp sợ.
Thấy Thái Tử như vậy, tất nhiên cô ta sẽ tin lời Thái Tử nói.
Loại người điên này, sao lại quan tâm đến cái chết chứ?
"Người đâu!" Lúc này, Thái Tử rống to. Đám người vừa lui ra lại lần nữa lao vào.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ không nói một lời, lao thẳng đến chỗ Lâm Chính và Đế Nữ.
Nhưng mới đi được mấy bước, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, Hồng Mông Long Châm bay ra như sao trời,
đâm vào cơ thể bọn họ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều đứng im, không thể động đậy.
Sắc mặt Thái Tử lập tức thay đổi, hắn không ngờ Lâm Chính lại lợi hại như vậy.
Đế Nữ cũng trợn mắt cứng họng.
Lâm Chính ra tay đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch.
Một khi sự việc bại lộ, hai người có thể thoát ra khỏi hoàng cung hay không còn chưa nói, nhưng bố mẹ cô ta chắc chắn sẽ bị giết.
Nhưng Lâm Chính đã ra tay, muốn giảm tổn thất, đã là chuyện không thể.
Làm sao đây?
Đế Nữ loạn như cào cào.
Lâm Chính đi đến bên cạnh Thái Tử. “Anh rất thích giết người nhỉ?”
Lâm Chính tăng khí thế, khiến cho Thái Tử chống đỡ không nổi, cứ thế bị áp chế.
Anh véo mặt Thái Tử, vô cảm nói.
"Anh muốn làm gì? Muốn giết tôi thì ra tay đi! Tôi đảm bảo, mấy người sẽ không thể sống sót ra khỏi hoàng cung đâu, mấy người sẽ chết rất thảm, tôi thề!"
Thái Tử dữ tợn nói.
Nhưng Lâm Chính lắc đầu: "Giết anh ư? Không không không, tôi sẽ không giết anh dễ dàng như vậy!"
Nói xong, anh đứng dậy, nhặt cái đầu đầy máu mà Thái Tử ném trên mặt đất lên, ngắm nó một lúc.
Con ngươi Thái Tử căng chặt. "Kỹ thuật của anh...thật sự rất kém, tay nghề dùng dao cũng khó coi... không được, không được, không được!"
Nói xong, Lâm Chính vứt cái đầu sang bên cạnh, lại đi đến bên cạnh Thái Tử, tóm lấy tay hắn.
Thái Tử thấy thế, lập tức dùng sức, muốn tránh thoát khỏi bàn tay Lâm Chính, ý đồ thoát thân.
Nhưng dù cố gắng dùng sức, hắn lại phát hiện ra lòng bàn tay Lâm Chính giống như kìm sắt, không thể thoát ra được ....
Hai mắt Thái Tử run rẩy, cố gắng dùng sức như điên.
Nhưng vào lúc này, cảm giác đau nhói ập đến.
Sắc mặt Thái Tử đột nhiên thay đổi.
Một ngón tay của hắn đã bị Lâm Chính chặt đứt.
Khe hở nhỏ dài xuất hiện.
Máu tươi chảy ra.
Sau đó thấy Lâm Chính vung dao lên vài lần.
Tất cả da thịt trên ngón tay bị cắt hết, lộ ra xương trắng.
“Dao thật nhanh...” Đế Nữ lạc giọng.
"Cô Cẩm, cô có biết dùng dao này thế nào mới khiến người khác sống không bằng chết không?"
Lâm Chính vừa hỏi vừa vung con dao trong tay. Đế Nữ sợ run người, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Tôi dạy cô, nhìn kỹ nhé!”
Lâm Chính nói xong lập tức túm lấy cái đầu trên mặt đất, xé rách da đầu, nhét vào miệng Thái Tử.
“Ô ô...ô ô ô..” Thái Tử dùng sức giãy giụa, nhưng vô ích.
Lúc này, Lâm Chính dùng dao đâm vào những ngón †ay xương xẩu của Thái Tử, mài nó sắc bén...
“Ư..”
Khuôn mặt Thái Tử méo mó, trong miệng phát ra tiếng kêu rên đau đớn.
Toàn thân Đế Nữ run rẩy, thở hổn hển.