Chương 477: Phải xem ông có tư cách hay không
Kỳ Dược Phòng phát triển mảng dược vật, nhưng không chỉ là nhận biết dược liệu, vận dụng dược liệu cũng thuộc hàng đầu trong nước. Dược liệu là vật chết, người là vật sống. Các dược liệu khác nhau kết hợp có thể sinh ra hiệu quả khác nhau, có dược liệu đặt cùng nhau thì có thể là đan dược, thang dược, còn có dược liệu đặt cùng nhau thì lại là thuốc độc, chạm vào là chết.
Cho nên y thuật và độc thuật của Kỳ Dược Phòng là số một.
Các học sinh bảo vệ trật tự của Kỳ Dược Phòng đều tinh thông độc thuật, võ lực hơn người. Bọn họ là những người Kỳ Dược Phòng thường dùng để thể hiện thủ đoạn của Kỳ Dược Phòng đối với người ngoài.
Đụng phải những chuyện thế này, bọn họ cũng sẽ đứng ra, trừng phạt những người làm loạn ở Kỳ Dược Phòng.
Mười học sinh này ai cũng dùng tốc độ cực nhanh, đều có nền tảng võ công, trong tay bọn họ còn cầm một số lượng lớn châm bạc tẩm độc. Hai người trong đó đã lao đến trước mặt Lâm Chính, không ngừng đâm về phía anh.
Các giảng sư thì phụ trách sắp xếp cho khán giả rời đi.
Dù sao chuyện kế tiếp đã là chuyện nội bộ của Kỳ Dược Phòng, không thích hợp để người ngoài xem.
Một số người xem thức thời rời đi, nhưng vẫn có một vài người muốn xem kịch, mãi không chịu đi.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Nhưng Phùng Thạch đã hạ quyết tâm.
Mặc Tiểu Vũ ba lần bảy lượt không nể mặt ông ta, lần này ông ta cũng không định nể nang gì nữa.
“Mặc Tiểu Vũ, bây giờ trước mặt cậu là học sinh chuyên về độc giỏi nhất Kỳ Dược Phòng chúng tôi. Độc thuật, châm độc mà bọn họ nắm giữ là thứ mà cậu không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ cho cậu cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống, đầu hàng xin tha cho tôi! Nếu không, tôi sẽ bảo bọn họ phế bỏ cậu!”, Phùng Thạch lạnh lùng quát lên.
“Phùng Thạch, chỉ dựa vào bọn tôm tép này mà cũng đòi ngăn được tôi? Có phải ông nghĩ nhiều rồi không? Tôi đề nghị tốt nhất là ông ra tay đi, hoặc là mời phòng chủ của các người ra đây, có lẽ còn có thể ngăn được tôi!”.
Lâm Chính quay đầu, đôi mắt lộ ra bên trên khẩu trang vô cùng lạnh lùng.
“Khốn nạn! Cậu ngông cuồng quá rồi Mặc Tiểu Vũ!”, giảng sư Chu không kìm chế được nữa, thất bại thảm hại của Tiêu Sĩ Kiệt đã khiến ông ta vô cùng hận Mặc Tiểu Vũ, bây giờ ông ta còn để Mặc Tiểu Vũ yên ổn được sao?
“Lên! Xông lên cho tôi! Tôi muốn thằng nhóc đó đau đớn khóc lóc, xông lên cho tôi!”, giảng sư Chu gào lên.
“Lên!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cũng không nhịn được nữa, đồng loạt vung châm độc trong tay về phía Lâm Chính.
Châm độc màu xanh lục bay về phía Lâm Chính giống như đạn bắn.
Châm bạc lạnh lẽo ma sát với không khí, phát ra tiếng vù vù.
Nhưng ngay khi châm bạc sắp đâm trúng Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên giơ một tay lên, bước chân xoay chuyển, chụp bàn tay vào không trung.
“Cái gì?”.
Các học sinh chuyên về độc đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính.
Những cây châm bạc đó không có cây nào đâm trúng Lâm Chính, lúc này chúng… đã được Lâm Chính bắt hết vào tay.
“Không thể nào…”.
“Cậu ta… Cậu ta lại dùng tay không chụp mấy cây châm bạc đó?”.
“Giả phải không?”.
Các học sinh xung quanh cũng rộ lên xôn xao.
“Chết tiệt!”.
Những học sinh chuyên về độc đó cắn răng, mặt có vẻ không cam tâm, còn định ra tay, nhưng giây sau, Lâm Chính lại vung tay.
“Trả lại mấy người!”.
Vù vù vù vù…
Châm bạc bay hết đi, đâm về phía đám học sinh đó.
Lâm Chính phóng châm với tốc độ rất nhanh, sức lực đáng kinh ngạc, những học sinh đó không kịp né tránh, bị số châm bạc đó đâm trúng người, ngã xuống đất.
“Đánh!”.
Những người khác lao lên, quyền cước tung ra.
Nhưng đều vô dụng, quyền cước của Lâm Chính càng mạnh càng bá đạo càng thô bạo. Mỗi quyền mỗi cước đều đá bay những người này.
Không lâu sau, những học sinh chuyên về độc đều ngã xuống đất.
“Đi cứu người!”.
Phùng Thạch căng thẳng, lập tức quát khẽ.
Người xung quanh đã bị cảnh này dọa sợ.
“Người này… thật sự là Mặc Tiểu Vũ sao?”.
“Từ lúc nào hắn lại lợi hại như vậy? Một mình có thể đối phó với nhiều đàn anh chuyên về độc như vậy?”.
Vài học sinh đều kinh ngạc lên tiếng chất vấn.
Không nghi ngờ gì nữa, hành động của Lâm Chính đã lật đổ tam quan của bọn họ.
“Học sinh chuyên về độc cũng không đối phó được, xem ra các giảng sư phải ra mặt mới được!”, giảng sư Đường khẽ giọng quát, sau đó nói với các giảng sư khác: “Các vị, đến lượt chúng ta rồi, đừng để các em ấy đưa đầu vào chỗ chết nữa”.
“Được, tôi cũng thật sự không ưa nổi bộ dạng ngông cuồng của thằng nhóc đó, chúng ta xông lên đi!”.
“Giải quyết thằng nhóc này sớm, tránh để người ngoài chê cười”.
Giảng sư Chu và giảng sư Triệu đều đứng lên.
Những giảng sư khác cũng tiến tới.
Các học sinh tự động lùi về sau.
Bọn họ biết bây giờ không đến lượt bọn họ nổi giận nữa, bởi vì… các giảng sư đã nổi giận.
“Cô Thiên Mạch, mời cô đến phòng nghỉ nghỉ ngơi nhé? Chuyện ở đây đợi bọn họ xử lý xong, tôi sẽ cho cô biết kết quả”, Minh Vũ liếc nhìn Lâm Chính, sau đó nói với Thiên Mạch vẫn đang dùng điện thoại quay phim.
“Không sao, tôi ở đây xem xem”, Thiên Mạch từ chối.
“Cô Thiên Mạch, chuyện này…”.
Minh Vũ vẫn còn muốn nói gì đó, lúc đó phía bên kia lại vang lên tiếng xôn xao.
Bà ta vội vàng nhìn sang.
Tầm nhìn của mọi người đều tập trung lên người một người.
“Giảng sư Tư Đồ?”, Thiên Mạch khẽ giọng thốt lên.
“Giảng sư số một của Kỳ Dược Phòng… rốt cuộc cũng đứng ra rồi!”.
Ông ta vừa xuất hiện, những giảng sư kia cũng không dám tiến tới, tất cả đều lùi sang một bên, cung kính nhìn ông ta.
Lâm Chính cũng yên tĩnh nhìn lại.
Từ đầu đến cuối, giảng sư Tư Đồ luôn cho anh một cảm giác rất đặc biệt.
Hai tay ông ta chắp sau lưng, bước tới, không nhanh không chậm…
“Chàng trai trẻ, cậu không cần phải như vậy!”, giảng sư Tư Đồ bình tĩnh nói.
Trên mặt ông ta không có vẻ tức giận, chỉ có vẻ thương xót.
“Đã đến nước này rồi, nói gì cũng vô dụng”, Lâm Chính nói.
“Cậu rất có thiên phú”, giảng sư Tư Đồ nhắm hai mắt lại: “Cậu giao Hà Linh Hoa ra, sau đó chủ động nhận lỗi với Phó phòng chủ Phùng đi. Tôi sẽ không để Phó phòng chủ Phùng trừng phạt cậu, sau này cậu đi theo tôi học y thuật, cậu thấy có được không?”.
Ông ta vừa nói xong, xung quanh lại vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.
Giảng sư Tư Đồ đưa ra điều kiện này có thể nói là rất độ lượng.
Đám người La Phú Vinh lập tức cảm thấy hồi hộp, nhìn chằm chằm Lâm Chính, đợi câu trả lời của anh.
Quả nhiên Lâm Chính gật đầu, nói: “Thầy Tư Đồ đã nói như vậy thì được, tôi đồng ý với thầy!”.
“Thật sao?”, giảng sư Đường kêu lên.
Mọi người cũng thấy bất ngờ vô cùng.