“Thị vệ đâu? Thị vệ đâu cả rồi?”
Ái Nhiễm bình tĩnh lại, vội vàng hét lên.
"Người của đội thị vệ vừa đi qua, nhưng đối phương rất đông, khoảng mấy trăm nghìn người, thực lực lại mạnh, bọn họ một đường chém giết, người của chúng ta
không phải đối thủ! Đại nhân, phải làm sao đây?"
Người đàn ông khóc lóc nói, run lẩy bẩy, mất hết hồn vía.
“Sao lại như vậy?”
“Cô chủ, chẳng lẽ là kẻ thù của liên minh?” Người nhà họ Dục hoảng sợ, vội vàng nói. Ái Nhiễm vẫn im lặng, ổn định suy nghĩ. Cô ta ngắm nhìn ngọn núi.
Đám nhân viên khai thác cũng hoảng sợ vì vụ nổ bất ngờ này.
“Bây giờ lực lượng chính của liên minh đã đi đến nơi cực hàn, chúng ta không còn nhiều lực lượng! Nếu kiên trì nhất định sẽ không có tác dụng! Nghe đây, bảo tất cả nhân viên khai thác nhanh chóng sơ tán đến đây”.
"Rõ, thưa đại nhân!"
Người đó ôm quyền, xoay người chạy đi.
“Dục Nghiêm, Dục Chân! Hai người mau đến gia tộc, thông báo cho bố tôi, điều động tất cả lực lượng đến tiếp viện! Núi Thiên Thần không thể mất, bất luận là ai đến, chúng ta phải cố thủ nơi này!"
Dục Ái nhiễm nói. "Rõ, thưa cô chủ!" Hai người gật đầu, lập tức nhảy xuống sườn núi.
Ái Nhiễm siết chặt tay, nhìn chăm chằm về phía tây núi Thiên Thần.
Nơi đó khói dày đặc mù mịt, đủ loại ánh sáng lập lòe, đồng thời nồng nặc mùi máu tanh và khí tức hủy diệt.
Người đến không có ý tốt!
"Lâm Chính, anh đã giao núi Thiên Thần cho nhà họ Dục tôi bảo vệ, vậy thì cho dù đối phương là ai, tôi cũng
nhất định sẽ bảo vệ nơi này cho anh!"
Dục Ái Nhiễm khàn giọng nói, hai mắt đầy cương quyết.
Rắc rắc!
Cánh cửa phủ đầy sương bị đẩy ra.
"Mấy người ở đây nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung, chờ Băng chủ thông báo, hiểu chưa?”
Chỉ Lan đứng ở cửa, lạnh lùng nói với Lâm Chính và Minh Đạo Tử.
Lâm Chính liếc vào trong phòng. Bên trong không có gì ngoài một chiếc giường băng. Nơi này rõ ràng là hầm băng.
"Không được chạy lung tung ư? E là không được? Cô tên là Chỉ Lan đúng không?”
Lâm Chính mở miệng nói.
“Anh muốn làm gì? Thành thật chút đi!”
Khuôn mặt trắng trẻo của Chỉ Lan đầy vẻ khó chịu.
"Ngày kia tôi phải giúp Băng chủ nhà cô thi đấu giành vị trí thủ lĩnh cuộc thi Tiên Chủ, nhưng tôi lại không biết nhiều về Tiên Tộc các cô, muốn nhờ cô làm hướng. dẫn viên, dẫn tôi đi tham quan một chút, chí ít tôi phải hiểu một chút về Tiên Tộc các cô, có câu, biết người biết †a trăm trận trăm thắng, đúng không?”
Lâm Chính nói.
“Anh...”
Chi Lan muốn phản bác, nhưng Lâm Chính nói rất có lý, cô ta chỉ có thể âm ừ: "Tôi sẽ không cho anh quá nhiều thời gian”.
“Tôi chỉ đi thăm quan một chút”. “Ngay bây giờ, đi với tôi luôn!” “Anh có đi không?”
Lâm Chính nhìn Minh Đạo Tử.
"Đại nhân, tôi không đi, tôi đợi ở đây, ở đây tốt lắm, tốt lắm... "
Minh Đạo Tử nặn ra nụ cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!