“Lâm tiên chủ nói gì vậy chứ? Từ nay về sau chúng †a là bạn bè tốt, nếu có chuyện cần giúp đỡ, cứ việc nói ra, Tiên Cốc chúng tôi chắc chắn sẽ hết mình giúp đỡ”.
Thiên Huyền Nhất cười nói.
Hiện giờ tâm trạng ông ta đang rất tốt.
"Thiên cốc chủ đã nói như vậy thì tôi có yêu cầu hơi quá đáng”.
“Ồ? Lâm tiên chủ nói đi".
Thiên Huyền Nhất hơi thận trọng, sợ rằng Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu vô lý.
“Tôi muốn Thiên cốc chủ thả tất cả nô lệ trong Tiên Cốc ra”.
Lâm Chính nói thẳng
. "Cái gì?"
Những người khác đều kinh ngạc.
'Thiên Huyền Nhất cũng cau mày, nhìn chằm chằmLâm Chính trầm giọng nói:
"Lâm tiên chủ muốn làm thánh nhân à?"
“Tôi không phải thánh nhân, càng không phải người tốt lành gì, chẳng qua tôi cảm thấy, tu đạo cần thành thật, trả tự do cho những nô lệ này có lẽ có thể tích một ít phúc đức cho bản thân, cũng tốt cho các người!"
“Chúng tôi cần những nô lệ kia thu thập tài nguyên cho chúng tôi, giúp chúng tôi tu luyện, nếu như thả tất cả, vậy ai giúp chúng tôi khai thác mỏ? Ai giúp chúng tôi luyện chế đan dược? Lâm tiên chủ, yêu cầu này hơi quá rồi"
Một lãnh đạo cấp cao của Tiên Cốc nói.
"Nói không sai, Lâm tiên chủ, nếu cậu xen vào chuyện này, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên Cốc chúng tôi! Thả tất cả nô lệ? Không! Tuyệt đối không thể nào!"
“Cốc chủ, tuyệt đối không thể đồng ý!”
“Đúng vậy cốc chủ, không thể đồng ý!”
Mọi người rốt rít khuyên ngăn.
Thiên Huyền Nhất rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Chính nghe thấy vậy, cười khẩy không thôi: “Mấy người muốn trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng lại muốn thoải mái tu luyện, làm gì có chuyện như vậy? Lục. Địa Thần Tiên chân chính có ai không phải trải qua gian khổ? Với chút tài năng này của mấy người, e rằng cả đời cũng đừng nghĩ đến bước vào cảnh giới đó!”
“Gậu nói gì cơ?” Mọi người tức giận.
Lâm Chính không khách khí nói: "Tôi năm nay chưa đến ba mươi, nhưng thực lực cũng đủ nghiền nát mấy người, trong mắt tôi, mấy người cũng như con kiến bò dưới mặt đất mà thôi, tôi dựa vào cái gì? Thiên phú ư? Có lẽ có, nhưng tuyệt đối không phải chỉ có những thứ này!"
'Thiên Huyền Nhất thở phào nhẹ nhõm, thờ ơ nói: "Lâm tiên chủ, cậu nói có lý, thế này nhé, tôi sẽ tập hợp mọi người trong cốc, hỏi ý kiến bọn họ, nếu có người đồng ý với quan điểm của cậu thì tôi sẽ thả một vài nô lệ ra, thế nào?”
“Được”.
Lâm Chính gật đầu.
Nói trăng ra là do anh mềm lòng, có tấm lòng thánh nhân.
Có thể cứu một ít thì cứ cứu một ít trước đã. Chẳng mấy chốc, La Thành Tiên đã mang thuốc đến.
Tất cả các loại thuốc được đóng gói trong hộp nhỏ tỉnh xảo.
Lâm Chính kiểm tra thuốc, lập tức lộ ra vẻ vui mừng. “Thế nào? Lâm tiên chủ, không có vấn đề gì chứ?” Thiên Huyền Nhất hỏi.
“Rất tốt, cảm ơn Thiên cốc chủ!”
“Lâm tiên chủ, tôi đã sai người bày tiệc rượu, chúng †a uống với nhau một ly nhé?"
"Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi còn có việc quan trọng phải làm, để lần sau nhé!"
Lâm Chính cười nói, sau đó mang theo dược liệu vội vàng rời đi.
Thiên Huyền Nhất lặng lẽ nhìn bóng lưng Lâm Chính, trong mắt đầy ý nghĩ sâu xa.
“Cốc chủ, sao chúng ta phải nghe lời thằng nhóc này? Tuy rằng trước mắt cậu ta đã biến dị hai lần, thực. lực phi phàm, nhưng tương lai cốc chủ hấp thu viên thạch hoàng này thì cần gì phải sợ cậu ta chứ?”
La Thành Tiên không cam lòng nói.