Lâm Chính đã rút hết khí kình trong cơ thể hắn, khiến hắn không thể sử dụng chiêu pháp gì nữa.
Độc Cô Vấn ngẩng đầu lên, khó mà tin nổi nhìn về phía anh.
“Còn muốn đánh nữa không?”.
Lâm Chính lên tiếng hỏi.
“Không cần thiết nữa”.
Độc Cô Vấn không còn sức lực ngồi xuống đất, cười chua chát: “Nhớ trong cuộc thi năm xưa, tôi và anh còn xem như ngang tài ngang sức. Chỉ qua thời gian ngắn, tôi lại chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, không còn là đối thủ của anh nữa. Đúng là tạo hóa trêu người”.
“Anh không cần phải thất vọng, đợi khi nào anh phi thăng, anh sẽ hiểu bước vào cảnh giới đó, lợi ích nó mang lại nhiều thế nào”.
Lâm Chính kéo dây cương, thản nhiên đáp: “Tiền tài vật chất của Độc Cô Thành trừ những gì cần tiêu xài ngày thường ra, còn lại chuyển đến liên minh Thanh Huyền hết cho tôi. Người của Độc Cô Thành hãy nhớ, tôi tạm thời không truy cứu chuyện này, nếu còn có tâm tư gì xấu, tôi sẽ tính cả vốn lẫn lời!".
Độc Cô Vấn sửng sốt, chắp tay: “Cảm ơn Lâm minh chủi”.
“Không cần khách sáo!".
Lâm Chính quay người, một mình rời đi.
Lúc đi, anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu nói: “Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ mở lớp, nếu anh có hứng thú thì đến liên minh Thanh Huyền nghe giảng”.
“Mở lớp?”.
Độc Cô Vấn ngạc nhiên: “Mở lớp gì?”.
Lâm Chính cười nhưng không nói gì, kéo dây cương rời đi.
Nhưng dường như Độc Cô Vấn đã ý thức được gì đó, hô hấp đột nhiên ngưng trệ, cả người ngây ra.
“Tốt quá rồi, Lâm minh chủ tha cho nhà Độc Cô chúng ta rồi, tốt quá rồi!".
“Lâm minh chủ đúng là người tốt!”. “Nào, mau chuyển tiền tài vật chất đến liên minh Thanh Huyền! Lần này không thể để Lâm minh chủ thất vọng”.
Người nhà Độc Cô ai nấy kích động, vỗ tay hoan hô, ôm nhau chúc mừng được sống sót.
“Anh, tốt quá rồi!". “Vấn, lần này nhờ có con”.
“Bố thấy là Lâm minh chủ nể mặt con, nếu không, lần này nhà chúng ta sẽ thê thảm”.
Đám người Độc Cô Hổ, Độc Cô Lạc Nhạn chạy tới, kích động nói.
Độc Cô Vấn vẫn đứng sững nhìn về phía trước, dường như vẫn còn xuất thần.
Độc Cô Hổ ngạc nhiên.
Ông ta chưa bao giờ thấy con trai mình có bộ dạng như vậy.
“Vấn, con không sao chứ? Vấn?”.
“Con... Con không sao...”.