“Lâm Chính? Là anh thật sao? Tôi... tôi không nằm mơ đấy chứ?”.
Ái Nhiễm khó nhọc mở mắt, dè dặt đưa tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt Lâm Chính, nhưng do cơ thể quá yếu ớt, nên không thể nhấc nổi cánh tay.
Lâm Chính bắt lấy tay Ái Nhiễm, áp lên mặt mình, dịu dàng cười nói: “Cô không nằm mợ, là tôi đây! Ái Nhiễm, không sao rồi, tôi đã đến rồi!".
Ái Nhiễm sửng sốt, nước mắt bỗng trào ra. Gô ta không biết mình đã từng chết một lần.
Khi gặp lại Lâm Chính, tâm trạng khó nói thành lời kia bỗng chốc bùng nổ.
'Tê Thủy Tâm rất thức thời lui ra khỏi lầu các.
“Đúng rồi, núi Thiên Thần sao rồi? Lâm Chính, có người tấn công núi Thiên Thần... Tộc nhân của tôi sao rồi? Núi Thiên Thần có còn không?”.
Đúng lúc này, hình như Ái Nhiễm nghĩ ra gì đó, vội vàng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười chua chát, xoa đầu cô ta đáp: “Bây giờ chúng ta đang ở núi Thiên Thần, tộc nhân của cô... cũng đều bình an vô sự”.
“Vậy thì tốt... Lâm Chính, tôi đã không phụ sự ủy thác. của anh...”
Ái Nhiễm ngẩng mặt lên cười đáp.
Nhưng Lâm Chính biết đây không phải là điều cô ta muốn nói nhất.
“Ái Nhiễm, tôi nợ cô rất nhiều”.
Sao Lâm Chính có thể không nhìn ra thâm ý trong đôi mắt kia chứ? Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp.
Nhưng Ái Nhiễm lại lắc đầu.
“Từ lâu hai chúng ta đã không nợ nần gì nhau rì Lâm Chính không nói gì.
Khuôn mặt Ái Nhiễm tươi cười, nhỏ giọng nói chuyện với Lâm Chính.
Cô ta bỗng dưng rất muốn nói chuyện, có lẽ được nói chuyện trên trời dưới đất với người trong lòng mình cũng là một sự ưu ái.
Lâm Chính kiên nhẫn nói chuyện cùng.
Đến khi Lâm Chính ra ngoài, thì Ái Nhiễm đã ngủ.
“Cô Tê, làm phiền cô thời gian này chăm sóc Ái Nhiễm giúp tôi”.
Lâm Chính đi xuống lầu, nói với Tê Thủy Tâm đang đứng chờ ở hành lang.
“Lâm minh chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Ái Nhiễm chu đáơ”, Tê Thủy Tâm gật đầu.
Lâm Chính thở dài, ánh mắt đầy phức tạp, anh không nói gì, xoay người rời khỏi Phượng Hải Các.
'Vì Lâm Chính, Ái Nhiễm có thể bất chấp tính mạng, chỉ riêng điều này thì Lâm Chính biết cả đời này anh cũng khó mà trả hết nợ cho cô ta.
Lâm Chính lắc đầu, nhanh chân đi về phía điện đường.
Lúc này, tông chủ Thanh Huyền Tông đang chờ ở bên trong.
Đám thành chủ Nam Ly Thành, trang chủ Vân Tiếu đều đang bế quan, hiện giờ sự vụ lớn nhỏ trong liên minh đều do tông chủ Thanh Huyền Tông phụ trách.
“Bái kiến minh chủi”. 'Tông chủ Thanh Huyền Tông vội hành lễ.
“Tông chủ khách sáo quá, tôi nghe người nói ông có việc quan trọng cần gặp tôi?”.
Lâm Chính cười hỏi.
“Bẩm minh chủ, chuyện là thế này, thuộc hạ vừa nhận được tin do tai mắt của chúng ta báo, nói Thiên Trì đang bí mật liên lạc với Kiếm Vương Triều ở phía Bắc để xin trợ giúp từ bên ngoài. Kiếm Vương Triều ở phía Nam của chúng ta, Thiên Trì ở phía Bắc, nếu bọn họ có hành động thì kiểu gì cũng sẽ gây những phiền phức không cần thiết cho chúng ta. Thuộc hạ nghĩ chúng ta nên nhanh chóng giải quyết mầm họa này”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông cung kính nói.
Lâm Chính nghe thấy thế liền trở nên trầm tư, sau đó gật đầu: “Chọn ngay ba nghìn người có năng lực, ông cùng tôi đến Kiếm Vương Triều một chuyến”.
“Ba nghìn?”.
'Tông chủ Thanh Huyền Tông sửng sốt: “Minh chủ, Kiếm Vương Triều là một nước, nhân khẩu mấy trăm nghìn người, ba... ba nghìn người thì sao có thể hạ được chứ? Huống hồ chúng ta cũng không thông thuộc lắm về Kiếm Vương Triều... Vẫn nên tính toán cho kĩ càng đãt".