Trong tẩm cung, một cô gái quần áo xộc xệch, trên người cắm đầy châm, đang bị một bóng dáng như núi thịt cưỡng chế bắt uống thuốc.
"Bệ hạ, tha cho nô tì đi! Bệ hạ, xin người hãy tha cho nô tì".
Cô gái khóc lóc van xin, nhưng dù cô ta van nài kiểu gì cũng vô ích.
Đôi mắt Quốc Vương đỏ ngầu, cầm đan hoàn nhét vào miệng cô ta, thấy cô gái không chịu phối hợp, liền giơ cánh tay cường tráng lên, đánh mạnh vào người cô †a.
Bốp!
Cô gái bay đi như một bao cát, va vào cây cột, gãy xương toàn thân, không gượng dậy nổi, miệng phun ra máu tươi.
Quốc Vương rời khỏi long sàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta.
"Thể chất của cô quá yếu, nếu không dùng châm dùng thuốc, thì làm sao mang long thai được? Làm sao có thể sinh ra Thái tử kế thừa đại nghiệp? Quả nhân lâm hạnh cô là phúc mấy đời nhà cô, sao cô dám từ chối sự ban thưởng này chứ?".
Dứt lời, ông ta xách cô gái lên như xách một con gà, ném trở lại long sàng.
Cơ thể cô gái co giật, không còn sức lực phản kháng nữa.
Đúng lúc núi thịt của Quốc Vương sắp đè xuống.
"Bệ hại".
Thái giám già vội vàng chạy vào.
"Hử?'.
Quốc Vương nổi giận, quay lại lạnh lùng nhìn ông ta.
Thái giám già sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên: "Bẩm bệ hạ, ngoài cung có người làm loạn, cấm quân đều được huy động, nhưng khó mà trấn áp được. Ngoài ra còn có rất nhiều người dân giúp kẻ phản loạn, lão nô to gan hỏi bệ hạ bây giờ phải làm sao ạ?".
"Một lũ vô dụng, ngay cả việc này cũng không giải quyết được? Quả nhân nuôi các ông để làm gì?".
Quốc Vương đứng dậy, lạnh lùng hừ mũi.
"Bệ hạ tha tội, là chúng nô tài vô dụng..."
"Thôi bỏ đi, đúng lúc tâm trạng quả nhân không tốt, đi giết mấy người cho hạ hỏa! Nào, thay quần áo cho. quả nhân, để quả nhân xem là kẻ nào to gan như vậy, dám làm càn ở đây!".
"Vâng".
Thái giám già vội vàng cầm long bào tới, cẩn thận mặc cho Quốc Vương.
Nhưng Quốc Vương còn chưa mặc quần áo xong, bên ngoài đã vang lên tiếng chém giết và tiếng nổ.
"Hử2". Quốc Vương lập tức sa sầm mặt.
"Bệ hạ, không hay rồi, đám người làm loạn kia đánh vào tận đây rồi!".
Một thị vệ cuống quýt kêu lên. Bốp! Quốc Vương vỗ mạnh một cái vào đầu anh ta.
Thị vệ còn không kịp phản ứng, đầu đã bị nổ tung, bỏ mạng tại chỗ.
"Hả?". Thái giám già bị dọa cho run lẩy bẩy.
"Vô dụng! Một lũ vô dụng! Chờ trẫm dẹp xong trận phản loạn sẽ xử lý đám vô tích sự này!".
Quốc Vương nổi giận, nhấc cơ thể nặng nề lên, đi ra ngoài.
Đúng lúc đó, một bóng người cũng lao về phía này.
"Mãn Chước Hổi Mau lăn ra đây cho tôi!".
Giọng nói vang lên. Mọi người trong hoàng cung đều biến sắc.
"Rốt cuộc là kẻ nào mà lại to gan như vậy? Dám gọi thẳng tên húy của bệ hại".
Thái giám già tỏ vẻ tức giận, lớn tiếng chửi bới. "Là tôi!".
Cẩm Huyền Nữ cầm trường kiếm đi tới, nhìn cửa †ẩm cung quát.
"Ồ? Hóa ra là con khốn này!"
Quốc Vương nheo mắt: "Sao? Cô đến để trả thù tôi à?.
"Mãn Chước Hổ, ông ép tôi giết cả nhà tôi, hành hạ bố mẹ tôi bao nhiêu năm, sao tôi có thể bỏ qua mối huyết hải thâm thù này chứ? Hôm nay chính là ngày chết của ông!".