Lâm Chính không ở lại Kiếm Vương Triều quá lâu.
Hiện giờ toàn bộ tâm tư của anh đã bay về phía Thiên Trì.
Đúng lúc cần giải quyết mối họa Thiên Trì, bây giờ nhận được tin từ chỗ quốc sư bào đen, Lâm Chính lại càng nóng lòng muốn tìm Thiên Trì tính sổ.
Lúc sắp đi, Lâm Chính xin giấy bút, nhanh chóng viết một danh sách, đưa cho Cẩm Huyền Nữ.
“Tìm cơ hội thích hợp, phái người xây dựng những cái này, tôi sẽ bảo tông chủ Thanh Huyền Tông chuẩn bị nguyên vật liệu cho các cô, rõ chưa?”".
Lâm Chính nghiêm túc nói với Cẩm Huyền Nữ.
Cô ta cầm danh sách lên đọc qua một lượt, vẻ mặt kinh ngạc.
"Nhà máy phát điện? Nhà máy gia công? Trạm cơ sở? Lâm minh chủ, cái này..."
"Dù sao vực Diệt Vong vẫn còn nhiều thứ bất tiện, nếu có thể xây dựng những cái này, thì tôi sẽ mời được nhiều đội nghiên cứu đến để nghiên cứu những chỗ thần kỳ của vực Diệt Vong hơn, cũng có thể tạo ra hoặc luyện chế những đan dược binh khí tốt hơn. Bây giờ Kiếm Vương Triều chính là một cơ hội rất tốt! Tôi định xây dựng rầm rộ ở đây, đương nhiên là sẽ không dùng tiền của Kiếm Vương Triều, tiền của cô cứ dùng để cải thiện cuộc sống của người dân đi".
Lâm Chính cười nói.
Cẩm Huyền Nữ nghiêm túc gật đầu: "Lâm minh chủ yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng những thứ này".
"Có vấn đề gì cứ bảo tông chủ liên lạc với tôi, đương nhiên cô cũng có thể trực tiếp gọi cho tôi".
Lâm Chính bình thản nói, rồi dẫn người rời khỏi Kiếm Vương Triều.
Cẩm Huyền Nữ mặc long bào, yên lặng đứng ở cửa hoàng cung, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của Lâm
Chính, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp.
"Lâm minh chủ, mong rằng chúng ta có thể gặp lại".
Ở Thiên Trì như tiên cảnh. Bên cạnh hồ nước sương khói vấn vít, một cô gái mặc áo sa, che mặt bằng khăn sa, đang yên lặng ngồi
trên bục đá, dường như đang cảm ngộ gì đó.
Đúng lúc này, một ông lão vội vàng đi tới, quỳ xuống nói: "Bệ hạ, xảy ra chuyện rồi!".
"Chuyện gì?".
Cô gái vẫn nhắm nghiền mắt hỏi.
"Kiếm Vương Triều... xảy ra chuyện rồi..."
Ông lão nhỏ giọng nói: "Vừa nhận được tin, Kiếm Vương Triều đã thay đổi triều đại, Quốc Vương Mãn Chước Hổ bị giết, bây giờ cả Kiếm Vương Triều đã rơi vào tay con gái nuôi của ông ta là Cẩm Huyền Nữ".
Cô gái nghe thấy thế mới chậm rãi mở đôi mắt như Sao trời ra.
"Vào lúc quan trọng này mà Kiếm Vương Triều lại xảy ra chuyện biến đổi càn khôn như vậy... Là do liên minh Thanh Huyền làm sao?".
"Tám chín mươi phần trăm là vậy, bây giờ người của Kiếm Vương Triều đều đang đồn thổi, nói đẳng sau nữ hoàng bệ hạ mới lên ngôi có một vị Lục Địa Thần Tiên chống lưng".
"Xem ra chuyện của chúng ta đã bị lộ, nếu không vô duyên vô cớ, Lâm Chính sẽ không ra tay với Kiếm Vương. Triều".
Cô gái khàn giọng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, tôi nghĩ cao thủ của liên minh Thanh Huyền đã áp sát về phía này rồi".
"Bệ hạ, làm sao bây giờ?".
Ông lão đanh giọng hỏi.
Cô gái trầm tư một lát rồi bình tĩnh đáp: "Nếu đã không trông chờ được gì vào trợ giúp bên ngoài, thì chúng ta chỉ đành dựa vào bản thân vậy. Nghe đây, theo. sát động tĩnh của liên minh Thanh Huyền, truyền lệnh xuống dưới, triệu tập tất cả các trưởng lão đến bên Thiên Trì, tôi muốn bọn họ vào Thiên Trì".
"Vào Thiên Trì?".
Ông lão biến sắc, ngẩng phắt đầu lên nhìn cô gái: "Bệ hạ, sao... sao có thể làm thế được? Việc này trái với quy tắc của Thiên Trì chúng ta!".
"Trong lúc sinh tử tồn vong thì cần quái gì quan tâm đến quy tắc?".
"Nhưng... nhưng bệ hạ..."
"§ao? Các ông không chịu à?".
Cô gái lạnh lùng chất vấn.
"Không... không phải, lão nô không có ý này..."
Ông lão vội vàng xua tay.
Nhưng cô gái không thèm quan tâm, chậm rãi giơ cánh tay lên. Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn trơn láng như ngó sen của cô ta xuất hiện từng đường mạch lạc như dòng suối.