Buổi họp kết thúc, Lâm Chính chuẩn bị cùng Tô Nhu đi ăn tối. Nhưng lúc này Tô Nhu nào còn tâm trạng ăn uống nữa. Cô bảo Lâm Chính gọi độ ăn ngoài rồi ở lại công ty tăng ca.
Đám người Lý Nông Yến rời đi, để lại cả đống rắc rối. Dù có tìm người thay thế vị trí của bọn họ trong đêm thì cũng cần có người tổng hợp nội dung công việc.
Lâm Chính thấy vậy đành bất lực rời đi.
Ra khỏi công ty, Lâm Chính lập tức gọi điện cho Mã Hải điều tra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngoài ra anh còn bảo Từ Thiên điều tra lai lịch của Louis.
Vô duyên vô cớ người này lại tới Giang Thành đòi hợp tác một hạng mục lớn như vậy với Tô Nhu thì sao Lâm Chính có thể không nghỉ ngờ cho được?
Huống hồ hạng mục này lên tới cả trăm tỉ tệ mà Louis kiểm soát là chính nếu không với thực lực của Tô Nhu thì sao cô có thể làm gì được.
Bánh đâu dễ ăn như thế. Chắc chắn đối phương có ý đồ.
Lâm Chính đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe tới học viện. Nhưng đúng lúc này một chiếc Lamborghini màu đỏ dừng ngay đó. Một cô gái xinh được với mái tóc vàng thò đầu ra: “Ê anh chàng đẹp trai, có biết quán bar Đạo Mạn Diệu ở đâu không?”
“Không biết”, Lâm Chính đáp.
Cô gái giật mình nhưng mỉm cười: “Vậy anh có muốn cùng tôi tới đó uống một ly không nào?”
Lâm Chính khẽ chau mày sẽ đó cúi người nhìn vào trong xe cô gái: “Louis bảo cô tới à?”
Cô gái khựng người nheo mắt: “Sao anh biết?”
“Bởi vì trên người cô có mùi của anh ta”, Lâm Chính nói.
Cô gái im lặng sau đó đôi mắt ánh lên cảnh giác nhưng vẫn không từ bỏ mà chỉ chớp mắt quyến rũ: “Vậy anh có dám đi với tôi không?”
Lâm Chính không nói nhiều chỉ mở cửa xe ngồi vào. Tina thấy vậy thì cười lạnh lùng rồi đạp chân ga rời đi.
Chiếc xe nhanh chóng tới quán bar mới mở. Nhìn thấy Tina bước vào thì anh lập tức hiểu ra chắc chắn nơi này là của Louis.
“Hai ly blue lover nhé, tôi muốn mời hoàng tử một ly”, Tina dựa vào quầy ba nói giọng quyến rũ
Người bartender liếc nhìn Tina bằng vẻ thẻm thuồng sau đó lắc rượu.