Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Nghe thấy câu nói khó hiểu của Lâm Chính, đám Lý Nông Yến đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. 

 “Cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Cậu ta làm việc cho chính mình?”. 

 “Hừ, thảo nào bao nhiêu năm nay bị người ta chửi là đồ vô dụng ăn bám, đầu óc thế này thì bảo sao không có tiền đồ!”. 

 “Chắc không phải cậu nghĩa rằng cậu tự trả lương cho chính cậu đấy chứ? Còn làm việc cho chính mình nữa chứ? Cậu bị ngu hay là bị điên vậy?”. 

 Mấy người hoàn hồn, tiếp tục cười nhạo chế giễu Lâm Chính. 

 Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm đến mấy con đàn bà chua ngoa này, vừa thu dọn dụng cụ trong tay vừa lên tiếng hỏi: “Louis đúng không? Các anh đến Giang Thành là vì mỏ khoáng Huyền Hoàng à?”. 

 Một câu nói đơn giản nhưng khiến Louis biến sắc. 

 Vẻ mắt hắn trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Sao anh biết?”. 

 “Louis, gia tộc các anh có bao nhiêu người đến? Có những người chiến đấu nào?”. 

 Lâm Chính tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không nhìn Louis lấy một cái, chỉ mải thu dọn đồ đạc trên bàn. 

 Louis nhíu mày, nhìn Lâm Chính với ánh mắt đầy dò xét, trầm giọng nói: “Thần y Lâm đâu? Chẳng phải thần y Lâm tìm tôi sao? Đến lượt anh nói chuyện với tôi từ lúc nào vậy?”. 


 Hắn vừa dứt lời, động tác của Lâm Chính liền khựng lại. 

 Anh chậm rãi bỏ dụng cụ trong tay xuống, quay lại nhìn Louis. 

 Hơi thở của Louis bỗng trở nên run rẩy, không biết tại sao, Lâm Chính nhìn chằm chằm như vậy khiến hắn có chút không thở nổi, dường như đang bị một hung thần ở vực sâu nhìn vào. 

 Cảm giác này vô cùng ngột ngạt, dường như ngay cả trái tim cũng không đập nổi nữa. 

 “Anh có mang điện thoại không?”. 

 Lâm Chính lại lên tiếng. 

 Giọng nói không mang theo bất cứ cảm xúc gì. 

 “Anh muốn làm gì?”. 


 Louis không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Chính, thầm nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi. 

 “Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, gọi điện thoại cho gia tộc của anh, bảo tất cả bọn họ đến đây, hiểu chưa?”. 

 Lâm Chính bình thản nói. 

 “Anh muốn làm gì?”. 

 Louis lại càng cảm thấy khó hiểu với hành động của Lâm Chính. 

 Nhưng vừa hỏi xong, một cái tát mạnh đã giáng vào mặt Louis. 

 Bốp! 

 Louis không kịp trở tay, ngã lộn nhào xuống đất, nửa khuôn mặt lập tức sưng vù, răng cũng rụng vài chiếc. 

 “Hả?”. 

 “Anh Louis?”. 

 “Các ông làm gì thế hả? Sao lại đánh người?”. 

 Đám Lý Nông Yến hét lên chói tai. 

 Những người đi cùng Louis vội vàng lao tới đỡ hắn dậy, hai tên vệ sĩ còn nhìn chằm chằm vào bóng người mới ra tay, sau đó gầm thét một tiếng, xông tới tấn công. 

 Nhưng người kia không chút sợ hãi hai tên vệ sĩ này, sau khi nhanh nhẹn tránh được đòn tấn công của đối phương liền chìa tay ra đánh vào sau gáy bọn họ. 

 Bốp! Bốp! 

 Đôi mắt hai người tối sầm, lập tức ngã lăn ra đất, ngất xỉu tại chỗ. 

 “Cái gì?”. 

 Tất cả bọn họ đều bị dọa sợ. 

 Đây là cận vệ của Louis, sức chiến đấu trong gia tộc tuyệt đối không phải người bình thường có thể bì được. 

 Nhưng lại bị đối phương đánh gục chỉ bằng mấy chiêu. 

 Thật hay giả vậy? 

 Bọn họ đưa mắt nhìn về phía người kia, chỉ thấy đối phương đã không còn trẻ, khoảng năm sáu mươi tuổi, sắc mặt nghiêm nghị. 

 “Giết người rồi! Giết người rồi!”. 

 “Người đâu! Cứu chúng tôi với!”. 

 “Thần y Lâm đâu? Thần y Lâm ở chỗ nào? Ở đây có kẻ muốn giết người!”. 

 Đám Lý Nông Yến thấy tình hình không ổn, lập tức gào lên rát cổ bỏng họng. 

 Nhưng Lâm Chính lại phẩy tay: “Các cô khỏi cần gọi! Không ai để ý đến các cô đâu!”. 

 “Lâm Chính! Đám côn đồ này do cậu gọi tới đúng không? Tôi nói cho cậu biết, cậu đánh anh Louis bị thương ở đây, thần y Lâm mà biết nhất định sẽ cho cậu biết tay!”. 

 Lý Nông Yến lớn tiếng chửi bới. 

 “Tôi muốn gặp thần y Lâm! Ông Từ Thiên! Ông gọi ngay thần y Lâm ra đây cho tôi!”. 

 “Các ông đánh cậu Louis bị thương, còn giết hai cận vệ của cậu ấy. Nếu các ông không gọi thần y Lâm ra đây giải thích với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu!”. 

 Người của gia tộc Louis và đám Lý Nông Yến bắt đầu la ó ầm ĩ. 

 Bầu không khí trong phòng thuốc càng ngày càng gay gắt. 

 Hiển nhiên bọn họ đều nghĩ rằng chỉ cần gọi chủ nhân của học viện này đến là có thể ổn định cục diện, bọn họ cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm. 

 Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bất ngờ nhìn về phía Lý Nông Yến. 

 “Tôi phải giải thích thế nào với các cô?”. 

 Anh vừa dứt lời, Lý Nông Yến lập tức ngẩn người ra. 

 Tất cả bọn họ đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính. 

 “Lâm Chính, có phải tai cậu có vấn đề không? Chúng tôi bảo thần y Lâm ra đây nói chuyện, cho chúng tôi một lời giải thích, ai gọi cậu chứ? Cậu tưởng mình là ai hả?”, Lý Nông Yến ngoạc miệng chửi bới. 

 Lâm Chính nhìn cô ta. 

 Nhưng lần này Lý Nông Yến coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lập tức bước tới, thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Tôi biết người của cậu đánh đấm giỏi! Nào! Giết tôi đi! Để tôi xem cậu có lá gan này không! Có giỏi thì các cậu giết tôi đi! Chờ tôi chết rồi, xem thần y Lâm trừng trị các cậu thế nào!”. 

 Sự cứng cỏi của Lý Nông Yến đã cổ vũ cho những người còn lại. 

 Đám giám đốc Vương cũng không còn sợ nữa, ai nấy la lối, giọng nói chói tai. 

 Nhưng Lâm Chính vẫn không hề tức giận, chỉ lặng lẽ nhìn Lý Nông Yến. 

 Đám Lý Nông Yến gào thét một hồi, thấy có chút không đúng liền dừng lại. 

 Louis cảm thấy bầu không khí có chút bất ổn, vừa ra hiệu cho đàn em liên lạc với gia tộc vừa nói với Từ Thiên: “Tôi muốn gặp thần y Lâm! Bắt buộc, ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ về!”. 

 “Đúng, gọi thần y Lâm ra đây!”. 

 Lúc này mọi người mới có phản ứng, không thể tiếp tục nhiều lời với tên côn đồ Lâm Chính này nữa, chờ thần y Lâm đến sẽ xử lý thằng khốn không biết trời cao đất dày này. 

 Từ Thiên lắc đầu: “Cậu Louis, thần y Lâm đang ở đây rồi”. 

 “Ở đây?”. 

 Louis ngạc nhiên. 

 “Anh ta đâu?”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement