Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Mọi việc đúng như Lâm Chính đã nói. 

 Sau khi trở lại công ty, Tô Nhu ngay lập tức đơn phương chấm dứt phần lớn hoạt động kinh doanh với tập đoàn Dương Hoa. 

 Bởi vì muốn tạo điều kiện cho công ty của Tô Nhu nên những dự án hợp tác làm ăn này cũng không có tính ràng buộc cao, Mã Hải cũng không đưa ra quá nhiều điều kiện hạn chế. 

 Mặc dù việc chấm dứt kinh doanh sẽ gây ra rất nhiều ảnh hưởng và tổn thất cho công ty quốc tế Duyệt Nhan, nhưng thái độ của Tô Nhu rất kiên định. 

 Không chỉ vậy, hợp đồng dự án khu ngoại ô Giang Thành cũng được gửi ngay đến văn phòng của Mã Hải. 

 "Chủ tịch Lâm, cái này" 

 Mã Hải ngẩng đầu, mím môi nhìn Lâm Chính. 

 "Cứ nhận đi”. 

 Lâm Chính bình tĩnh nói: "Từ hôm nay trở đi, mọi dự án hợp tác với công ty quốc tế Duyệt Nhan sẽ bị đình chỉ và sẽ không có đãi ngộ đặc biệt nào đối với công ty quốc tế Duyệt Nhan nữa. Ngoài ra, chúng ta sẽ tiếp quản hoàn toàn hoạt động kinh doanh của dự án ngoại ô Giang Thành. Đồng thời, tất cả các dự án trước đây do công ty quốc tế Duyệt Nhan xây dựng sẽ bị phá bỏ và xây dựng lại”. 

 "Chủ tịch Lâm, có cần làm ầm ĩ như vậy không? Cô Tô dù sao cũng là vợ của cậu mà”. 


 Mã Hải mím môi, cẩn trọng nói. 

 "Tôi biết cô ấy là vợ tôi nên tôi sẽ thành toàn cho cô ấy. Bài học lần này sẽ cho cô ấy biết sự nguy hiểm của thương trường và sự đáng sợ của lòng người! Con đường tiếp theo, tôi phải để cô ấy tự đi. Tôi không thể che chở cho cô ấy cả đời. Như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ trưởng thành lên”. 

 "Về phần tương lai cô ấy có đạt được thành tựu sự nghiệp hay không, hoàn toàn phải dựa vào năng lực bản thân cô ấy. Công ty cô ấy phá sản hay càng ngày càng lớn mạnh, những thứ này đều không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, cũng không phải điều tôi quan tâm!" 

 "Đó là tất cả những gì tôi có thể làm. Tôi sẽ không can thiệp vào những chuyện sau này xảy ra với cô ấy”. 

 Lâm Chính nhẹ giọng nói, trong mắt hiện lên một sự bình thản chưa từng có. 

 Anh đã xứng đáng với Tô Nhu rồi. 

 Anh cảm thấy sự chăm sóc và bao bọc Tô Nhu dành cho anh trong suốt ba năm khi anh ở nhà họ Tô gần như anh đã đền đáp đủ. 


 Đã đến lúc Tô Nhu phải tự mình đột phá. 

 Kết quả gặt hái được phải dựa vào năng lực của Tô Nhu, anh sẽ không vì cô mà tạo ra một “Dương Hoa” thứ hai. 

 Mã Hải mím môi, không nói nữa. 

 Reng! 

 Lúc này, điện thoại di động của Lâm Chính đột nhiên reo lên. 

 Thoạt nhìn, người gọi tới là Từ Thiên. 

 "Có chuyện gì vậy?" 

 Lâm Chính ấn nút nhận cuộc gọi rồi bình tĩnh hỏi. 

 "Chủ tịch Lâm, phía Đông thành phố xảy ra chuyện rồi, cậu mau tới đây đi!” 

 Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói lo lắng của Từ Thiên. 

 "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ”. 

 Lâm Chính suy nghĩ một chút, dặn dò Mã Hải vài câu, sau đó vội vàng đi xuống lầu, lái xe về phía Đông thành phố. 

 Trời đã gần tối. 

 Rất nhiều còi báo động hú lên. 

 Nườm nượp những chiếc xe tuần tra và xe cứu hỏa lao về phía Đông thành phố. 

 Khi đến gần, có thể thấy ngọn lửa bùng lên và khói bốc lên nghi ngút. 

 Điều đáng ngạc nhiên là ngay cả các thành viên của quân đoàn Long Huyền cũng đã đến. 

 "Chào tướng Lâm!" 

 Khi Lâm Chính đỗ xe bên lề đường, một binh sĩ cấp cao của quân đoàn Long Huyền đã rất ngạc nhiên và nhanh chóng chào hỏi anh. 

 "Ừm!" 

 Lâm Chính gật đầu, bước nhanh vào trong. 

 Lúc này Từ Thiên và Chu Huyền Long đang thảo luận điều gì đó. 

 Nhìn thấy Lâm Chính tới gần, Chu Huyền Long lập tức chào hỏi. 

 "Chào tướng Lâm!” 

 Từ Thiên cũng nhanh chóng cúi đầu. 

 "Chuyện gì đã xảy ra thế?" 

 Lâm Chính nhìn phía xa đang không ngừng bốc lên khói đen mù mịt, cau mày hỏi. 

 "Người của đội Cấm Vệ đang bắt giữ một nhóm người ngoại quốc, hai bên đã giao đấu một trận. Nghe nói rằng trong số những người này, có kẻ biết tung tích của Tu La Vương”. 

 "Nếu là công việc của đội Cấm Vệ, vậy hãy phong tỏa hiện trường, cung cấp cho họ mọi thiết bị và sự hỗ trợ cần thiết để thực hiện nhiệm vụ”. 

 Lâm Chính cau mày. 

 "Nhưng chủ tịch Lâm, nơi bọn họ đánh nhau là một thẩm mỹ viện”. 

 “Thẩm mỹ viện?” Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Chủ thẩm mỹ viện là ai?” 

 "Tô Mỹ Tâm!" 

 Từ Thiên trầm giọng nói. 

 "Tôi hiểu rồi". 

 Lâm Chính lập tức hiểu ra. 

 Hóa ra đó là thẩm mỹ viện do con gái chú Ba Tô Mỹ Tâm làm chủ. 

 Mặc dù Lâm Chính đã từ mặt nhà họ Tô từ lâu, hai bên đã rất lâu không còn liên lạc với nhau, nhưng Từ Thiên vẫn còn có chút kiêng dè. 

 Dù sao Tô Mỹ Tâm cũng là người bên cạnh Tô Nhu, trên danh nghĩa Tô Mỹ Tâm còn phải gọi Lâm Chính là em rể. 

 "Bỏ đi, để tôi đi vào xem xem”. 

 Lâm Chính lắc đầu đi vào trong. 

 Anh thực sự không muốn quan tâm đến việc của Tô Mỹ Tâm, nhưng nếu gạt bỏ mối quan hệ giữa hai người thì một khi Lâm Chính đã đứng ở đây, dù chuyện này xảy ra với người dân bình thường, anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. 

 "Theo sát tướng Lâm!" 

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement