Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

"Đội trưởng! Việc này..." 

 "Chúng ta đã bố trí mai phục cả một ngày, đám chuột này sắp sa lưới rồi, sao có thể thả chúng đi chứ?" 

 Thành viên đội Cấm Vệ không cam tâm, đều không muốn lùi lại. 

 "Vậy làm gì còn cách nào? Long soái của Long Quốc đã ra lệnh rồi! Chúng ta cũng không thể không nể mặt anh ta. Haizz, lui cả đi! Vì mấy con chuột nhắt này cũng không cần làm đến mức trở mặt với Long soái, nếu không sau này sẽ khó sống ở Long Quốc". 

 Hứa Chỉ Sương vẻ mặt chán chường, lời nói đầy quái gở, nghe rất khó chịu. 

 Đội Cấm Vệ chỉ đành bỏ qua. 

 Nhưng ánh mắt họ nhìn Lâm Chính đầy khinh thường và không cam tâm. 

 Chu Huyền Long cau mày, không dám lên tiếng. 


 Cấp bậc của đội Cấm Vệ này cao hơn ông ta rất nhiều. 

 Lâm Chính ngược lại vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. 

 Rất nhanh sau đó, người của đội Cấm Vệ dạt ra tạo thành một lối ra hẹp. 

 Đám người ngoại quốc thấy vậy, không dám chậm trễ một giây, vội vã lao qua khe hở, trong nháy mắt chạy ra ngoài phố rồi biến mất không tăm tích. 

 "Đuổi theo!" 

 Người của đội Cấm Vệ định truy đuổi, nhưng Hứa Chỉ Sương đã ngăn họ lại. 


 "Đám chuột nhắt này là do tướng Lâm ép chúng ta thả ra, giờ đám người này ra ngoài có gây chuyện gì thì cũng để tướng Lâm tự xử lý!" 

 Hứa Chỉ Sương cười khẩy, liếc nhìn Lâm Chính: "Tướng Lâm, việc này anh phụ trách đi nhé, chúng tôi đều mệt rồi nên về trước nghỉ ngơi đây!" 

 Dứt lời, cô ta xoay người dẫn đội của mình rời đi. 

 Lâm Chính không thèm đếm xỉa đến Hứa Chí Sương, nhanh chóng bước tới lấy kim châm cầm máu cho Tô Mỹ Tâm. 

 Cơn đau của cô ta nhanh chóng thuyên giảm đi rất nhiều. 

 Tô Mỹ Tâm chậm rãi mở mắt, bắt gặp gương mặt Lâm Chính ngay đối diện. 

 Nhìn gương mặt tuấn tú tinh xảo như một vị thần ở đối diện mình, cô ta không khỏi đỏ mặt. 

 "Lâm... Lâm thần y?" 

 Cô ta nhỏ tiếng gọi. 

 "Mỹ Tâm, cô không sao chứ?" 

 Lâm Chính hỏi. 

 Mặc dù anh chỉ tuỳ tiện hỏi thăm một câu, nhưng qua tai Tô Mỹ Tâm lời hỏi thăm này lại vô cùng dịu dàng. 

 "Tôi... tôi không sao". 

 Tô Mỹ Tâm cúi đầu xuống. 

 Đầu óc cô ta bắt đầu mơ màng. 

 Đây chính là anh hùng cứu mỹ nhân phải không? 

 "Quân đoàn trưởng Chu?" 

 Lâm Chính đứng dậy, nghiêng đầu đáp: "Giúp tôi đưa những người này đến học viện Huyền Y Phái chữa trị. Bảo Tần Bách Tùng dùng loại thuốc tốt nhất, đảm bảo họ không sao!" 

 "Tướng Lâm yên tâm, tôi lập tức đi thực hiện!" 

 Chu Huyền Long gật đầu, sau đó thận trọng hỏi: "Có điều mấy kẻ ngoại quốc ban nãy chạy mất giờ phải làm thế nào? Bọn chúng đều là những kẻ hung ác sẵn sàng làm liều, nếu cứ thả đi như vậy, ngộ nhỡ chúng gây chuyện ở Giang Thành thì phải làm sao?" 

 "Không cần lo lắng, bọn chúng chưa thể chạy thoát!" 

 Lâm Chính vỗ vai Chu Huyền Long rồi quay lưng rời khỏi đó. 

 "Lâm thần y". 

 Tô Mỹ Tâm thấy Lâm Chính chuẩn bị rời khỏi đó thì vội vã gọi với theo. 

 "Còn chuyện gì sao?" 

 Lâm Chính quay đầu lại hỏi. 

 "Việc đó, sao anh biết tên tôi vậy?", Tô Mỹ Tâm có chút thẹn thùng hỏi. 

 Lâm Chính sững lại, giờ mới nhận ra ban nãy mình lỡ lời. Nhưng anh cũng không hoảng mà chỉ cười đáp: "Cô là chị họ Tô Nhu thì đương nhiên là tôi biết rồi. Dưỡng thương cho tốt nhé!" 

 Dứt lời, anh quay lưng đi thẳng. 

 Tô Mỹ Tâm ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Lâm Chính đang đi xa dần, tâm trí lại bắt đầu mơ màng. 

 Cùng lúc đó, mấy chiếc xe Jeep đang đi về phía học viện. 

 Đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Tử Diệu Hoa Eddie miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa xe. 

 "Đoàn trưởng, sao ông lại đồng ý như vậy chứ? Tên nhãi đó là cái thá gì? Hắn ta rõ ràng là muốn uy hiếp chúng ta! Chúng ta nên cho hắn một bài học chứ không phải chạy tới đây gặp hắn thế này!" 

 Ở trên ghế lái, một người đàn ông tóc vàng có vết sẹo dao đâm trên mặt, hai tay xăm kín hằn học nói. 

 "Hành động của Tina rất đáng ngờ, tôi thấy người gọi là Lâm thần y này không đơn giản!" 

 Eddie ném đầu thuốc ra ngoài cửa sổ, thở ra một làn khói rồi nói tiếp: "Chúng ta cứ đến tìm hiểu xem hắn là người thế nào, sau đó nếu có cơ hội sẽ khống chế hắn!" 

 Nói đến đây, gương mặt Eddie lộ vẻ hung ác. 

 Khống chế người này sao? 

 Người ngồi ghế lái sững lại. 

 "Nghe nói người này có thế lực rất lớn ở Giang Thành. Nếu nắm được hắn ta trong lòng bàn tay thì việc đoạt mỏ khoáng sản Huyền Hoàng sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, không phải hắn mời chúng ta tới sao? Đây quả thực là cơ hội tuyệt vời!" 

 Eddie cười đáp. 

Advertisement
';
Advertisement