Ngày hôm sau.
Khách sạn Minh Hoa ở Giang Thành.
Sắc mặt Hứa Chỉ Sương lạnh lùng, vội đẩy cửa bước vào.
Các thành viên đội Cấm Vệ đang uể oải ngồi ở phòng khách thấy thế bèn đứng lên.
“Đội trưởng, tình hình thế nào?”
Một thành viên hỏi.
“Tôi đã phản hồi lên trên rồi, nhưng yêu cầu của bên trên là chúng ta không thể can thiệp vào tất cả hành động của tướng Lâm”.
Hứa Chỉ Sương nghiến răng nói.
“Cái gì?”
“Như thế tên họ Lâm này cứ hở một tí là xen vào kế hoạch của chúng ta, vậy chúng ta làm sao đây?”
“Hôm nay thả vài người, ngày mai thả vài người, còn bắt người này nữa hay không?”
“Giang Thành bị anh ta làm ra thế này, chẳng phải sắp loạn rồi sao?”
“Đúng thế, tôi nghe nói Tu La Vương sắp vào Giang Thành rồi. Nếu lúc đối phó với Tu La Vương mà anh ta cũng xen vào, e là chúng ta xong đời”.
Mọi người oán giận kêu khổ.
“Được rồi, đừng phí lời nữa”.
Hứa Chỉ Sương hừ một tiếng nói: “Chúng ta làm việc của chúng ta, anh ta làm chuyện của anh ta, nếu đến lúc quan trọng thì mặc kệ anh ta, chúng ta cứ tiếp tục làm việc của mình là được”.
“Haizz, người như thế mà cũng có thể làm long soái được, đúng là không biết bên trên nghĩ thế nào nữa”.
“Câm miệng, tốt xấu gì anh ta cũng là long soái, nếu để người khác nghe được mấy lời này, cẩn thận khiến cô sống không yên đâu”.
Hứa Chỉ Sương quát.
Thành viên đó lập tức không nói gì nữa.
“Đội trưởng, vậy giờ chúng ta phải làm sao? Tiếp tục thế này à?”
Một thành viên nữ hỏi.
“Sao có thể được? An nguy của người dân Giang Thành còn phải dựa vào chúng ta, nếu không thể đuổi Tu La Vương đi, hành động lần này của chúng ta xem như không thành công”.
Hứa Chỉ Sương nói: “Lập tức tìm vị trí của Tu La Vương, nếu hắn vẫn chưa vào Giang Thành thì ngăn hắn lại ở ngoài Giang Thành; nếu đã vào rồi thì giết hắn”.
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao.
“Đội trưởng”.
Lúc này một thành viên bỗng chạy vào phòng.
Hứa Chỉ Sương ngước mắt nhìn, nhíu mày nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng hốt như thế?”
“Xảy ra chuyện rồi, mau đến mỏ khoáng Huyền Hoàng xem đi”.
Mọi người lập tức chạy đến ngoại ô Giang Thành.
Vì chuyện chuyển nhượng hợp đồng, công trình ở ngoại ô Giang Thành đã dừng thi công.
Nơi này nhìn bề ngoài có vẻ hoang vắng nhưng thật ra có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm nó từ trong tối.
Đến khi Hứa Chỉ Sương dẫn người đội Cấm Vệ đến mới nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ chấn động.
Chỉ thấy có mấy cây gậy cắm trên mỏ khoáng Huyền Hoàng ở ngoại ô Giang Thành, vài cái đầu đẫm máu đang cắm xiên trên cây gậy.
Hứa Chỉ Sương nhìn mấy cái đầu đó, mặt biến sắc.
“Đây chẳng phải là đám người ngoại vực bỏ chạy đó sao? Sao đầu của chúng lại ở đây?”
Một người ngạc nhiên nói.
Thành viên bên cạnh Hứa Chỉ Sương đưa mắt ra hiệu.
Người đó lập tức chạy đến trước kiểm tra.
“Chết từ tối qua”.
Thành viên đó cẩn thận nhìn vết thương trên đầu cũng như vết máu đã khô, nghiêm giọng nói: “Hơn nữa dường như họ đã bị giết chỉ trong một đòn, đầu của họ đồng thời bị bẻ xuống”.
“Đồng thời bị bẻ xuống?”
Hứa Chỉ Sương giật thót nói: “Ý của anh là chúng bị một chiêu giết chết?”
“Không lầm đâu nhỉ?”
“Tôi cũng mong mình nhìn lầm, nhưng vết thương trên cổ của chúng cho thấy tôi không lầm”.
Người đó lắc đầu nói.
Mọi người đều im lặng.
“Đội trưởng”.
Lúc này lại có một thành viên ngạc nhiên nói.
Hứa Chỉ Sương nhìn hắn.
Chỉ thấy thành viên cầm thiết bị liên lạc, trầm giọng nói: “Có tin tức từ Zero, vừa rồi Dương Hoa đưa tin, tất cả lối ra vào của Giang Thành sẽ chính thức đóng cửa vào lúc năm giờ chiều nay”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!