Dù Trình Sơn Hà đã hạ lệnh cho quân đội dốc hết tốc độ tiến về phía trước, hơn nữa phó thống soái xả thân ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Nếu ông ta nghe lời đề nghị của Lâm Chính, bao vây Mã Nhi Cốc trước sau, thì cho dù An Thanh mọc cánh cũng khó thoát.
Trình Sơn Hà nghĩ đến đây lại càng tự trách, vẻ mặt áy náy không thể diễn tả thành lời.
"Đại thống soái đừng như vậy, ông cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của các tướng sĩ, dù sao người bình thường cũng không thể tin vào suy nghĩ của tôi, chuyện này không trách ông được".
Lâm Chính an ủi.
"Tôi đã để lỡ thời cơ tốt đẹp, thực sự tội không thể tha, tôi sẽ báo ngay lên cấp trên, để cấp trên xử lý".
Trình Sơn Hà thở dài nói.
"Tôi thấy xử lý thì miễn đi, chiến trường Bắc Cảnh không thể thiếu ông được".
Lâm Chính đứng lên, bình thản nói: "Còn nữa, đại thống soái, tôi phải rời khỏi đây rồi".
"Tướng Lâm sắp về Giang Thành sao?".
Trình Sơn Hà sửng sốt hỏi.
"Không, tôi phải đến ngoại vực một chuyến".
Lâm Chính đáp.
"Ngoại vực? Tướng Lâm, ngoại vực vô cùng nguy hiểm, cậu không thể hành động tùy tiện. Nếu cậu có chuyện cần xử lý, tôi sẽ sắp xếp một đội bảo vệ cậu chu đáo".
Trình Sơn Hà lập tức nói.
"Không cần đâu, người của tôi đã ở ngoại vực rồi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Tướng Lâm, để tôi đi cùng anh".
Hứa Chỉ Sương đi tới nói.
"Tổ trưởng Hứa, cô đã theo tôi thời gian rất dài rồi, tôi nghĩ đội Cấm Vệ các cô cũng có không ít nhiệm vụ, cô nhanh chóng xử lý đi. Chuyện của tôi không khó giải quyết, cô không cần đi cùng đâu, đỡ vướng tay".
Lâm Chính mỉm cười rồi xoay người rời khỏi cứ điểm.
Hứa Chỉ Sương há miệng, vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng chỉ ngồi phịch xuống ghế như quả bóng xì hơi.
Lâm Chính nói đúng, cô ta đi theo anh chẳng giúp được gì, mà còn luôn nghi ngờ anh.
"Lẽ nào kiến thức của mình thực sự rất nông cạn sao?".
Hứa Chỉ Sương có chút đau khổ cúi đầu, lẩm bẩm tự nhủ.
Trình Sơn Hà gọi điện thoại cho long soái quân Bắc Cảnh là Diệp Thu, báo cáo kết quả trận chiến.
Ông ta không dám che giấu, báo cáo đúng với sự thực.
Biết Trình Sơn Hà bỏ lỡ thời cơ tốt, ông ta không tránh khỏi bị mắng một trận té tát.
Điều này có nghĩa là thời cơ liên quan đến cả cuộc chiến đã bị bỏ lỡ, tội của Trình Sơn Hà không hề nhỏ, nhưng nghĩ đến việc ông ta là một trong những chủ soái của chiến trường Bắc Cảnh, nên chỉ có thể tạm ghi tội để đấy, cho phép lấy công chuộc tội.
Sau khi rời khỏi khu vực chiến trường, Hứa Chỉ Sương liền hội họp với người của đội Cấm Vệ, đến tổng bộ báo cáo.
Còn Lâm Chính thì đã rời khỏi Long Quốc, đến một thành phố sa mạc có tên là Tanenke ở ngoại vực.
"Lâm đại nhân!".
Một bóng dáng trung niên nhanh chân đi tới.
Chính là thành chủ Nam Ly Thành!
Lúc này, ông ta mặc trang phục nước khác, thoạt nhìn rất khôi hài, khuôn mặt cũng đã được dịch dung, không nhìn ra chút dấu vết nào của người Long Quốc.
Lâm Chính cũng đeo mặt nạ.
Ở khu vực hỗn loạn này, ăn mặc quái dị sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, nhưng khuôn mặt mới sẽ thu hút những kẻ sài lang hổ báo nhòm ngó.
"Người đã đến cả chưa?".
Lâm Chính bình thản hỏi.