Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

“Dạ Vương!”. 

 Thiên Nga Đen cúi mình, bày tỏ sự kính trọng. 

 Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm người ở bên trên. 

 Người này chính là Dạ Vương sao? 

 Bất kể khí tức hay bề ngoài trông không có chỗ nào khác người thường. 

 Lâm Chính nhìn quanh đại điện. 

 Cả cung điện dưới lòng đất màu vàng bích lóng lánh, tổng cộng có tám con đường thông tới tám phương hướng khác nhau, mỗi con đường có hai thủ vệ thiết giáp canh giữ. 

 Thực lực các thủ vệ này không đơn giản, ai cũng có khí tức nặng nề, ánh mắt rét lạnh, sát khí đằng đằng. 

 Khôi giáp trên người bọn họ đều có những chữ viết xa xưa được viết bằng máu, vô cùng kỳ quái. Nhìn kết cấu các chữ viết giống như loại chữ cổ xưa nào đó. 

 “Thiên Nga Đen!”. 

 Dạ Vương ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn lướt qua Lâm Chính, chốc lát sau lại nhíu mày. 

 “Sao lại dẫn cậu ta tới đây? Độc lão thái đâu?”, Dạ Vương thâm trầm hỏi. 

 “Bà ta đã bị tôi giết rồi”. 

 Thiên Nga Đen bình tĩnh nói. 

 “Thế à?”. 

 Dạ Vương nhíu mày, nhưng không để lộ sự bất ngờ nào. 

 “Cô vất vả rồi”. 

 Ông ta phất tay, âm thầm ra hiệu Thiên Nga Đen có thể lui xuống. 

 Nhưng Thiên Nga Đen không rời đi, ngược lại đứng một bên, dường như đang chờ đợi gì đó. 

 Dạ Vương ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu sắc đen nhánh hờ hững nhìn Thiên Nga Đen, một tia sát ý dâng lên trong mắt. 

 “Thiên Nga Đen đại nhân, cô đi đường vất vả rồi, mời lui xuống!”. 

 “Dạ Vương đại nhân, tôi muốn xem ông thẩm vấn người này”. 

 Thiên Nga Đen ung dung nói. 

 Ánh mắt Dạ Vương lạnh lùng sắc bén, nhìn chằm chằm Thiên Nga Đen một lúc lâu, cuối cùng không lên tiếng. 

 “Cậu tên gì? Là gì của thần y Lâm?”. 

 Dạ Vương dồn sự chú ý lên người Lâm Chính. 

 Mặc dù Thiên Nga Đen làm trái ý ông ta khiến ông ta không vui, nhưng ông ta biết giờ không phải lúc trở mặt với Thiên Nga Đen. 

 Ông ta vừa nói xong, Lâm Chính đột nhiên bước tới chỗ Dạ Vương. 

 Hoàn toàn không có ý định trả lời Dạ Vương. 

 Chuyện này khiến Dạ Vương không hiểu ra sao. 

 Ngay cả Thiên Nga Đen cũng nhíu mày. 

 Người này định làm gì? 

 Một giây sau, Lâm Chính đưa tay nhẹ nhàng dùng sức. 

 Vù! 

 Một luồng sức mạnh phi thăng tuôn ra từ lòng bàn tay anh, lan ra tám con đường ở bốn phía cung điện. 

 Trong nháy mắt, tám con đường đều bị sức mạnh phi thăng phong tỏa. 

 “Cái gì?”. 

 Dạ Vương đứng dậy khỏi ghế, nhìn con đường bị phong tỏa, lập tức quát khẽ với Lâm Chính: “Rốt cuộc cậu là ai?”. 

 “Dạ Vương, mới đây mà không nhận ra tôi rồi à?”. 

 Lâm Chính bình tĩnh nói: “Không lâu trước đây chẳng phải chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại rồi sao?”. 

 “Cậu là thần y Lâm?”. 

 Dạ Vương lập tức hiểu ra. 

 Thiên Nga Đen cũng biến sắc, khó tin nhìn Lâm Chính: “Hóa ra anh không phải thuộc hạ của thần y Lâm, mà chính là thần y Lâm?”. 

 “Cô Thiên Nga Đen, với y thuật của tôi, cứu em trai cô dễ như trở bàn tay. Nếu cô đồng ý hợp tác với tôi, chuyện em trai cô sống lại cũng không nằm ngoài tầm với”. 

 Lâm Chính cười nhẹ. 

 Thật ra từ khi Thiên Nga Đen cố chấp ở lại, anh đã biết được thái độ của người phụ nữ này. 

 Thời cơ đã tới thì không cần phải che giấu nữa! 

 Dạ Vương đang ở trước mắt. 

 Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đánh đổ Forever Night! 

 Thiên Nga Đen căng thẳng, hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Anh muốn tôi làm thế nào?”. 

 “Giết!”. 

 Lâm Chính không hề do dự, quát khẽ. 

 Anh vừa dứt lời, thủ vệ từ tám phương hướng bắt đầu tấn công kết giới Lâm Chính tạo ra, định phá vỡ kết giới, chi viện cho Dạ Vương. 

 Thiên Nga Đen hừ một tiếng, chạy về phía đám thủ vệ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement