Cận Thiếu Long quá hiểu tính cách của bố mình.
Ông ấy là một người công chính.
Nhưng vì luôn bận rộn sự nghiệp gia tộc, bỏ mặc không dạy dỗ Cận Thiếu Long, nên nhiều năm nay Cận Cối luôn cảm thấy mình nợ con trai mình. Do đó, ông ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện của Cận Thiếu Long.
Nhưng lần này Cận Cối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.
Huống hồ, Cận Thiếu Long không chết, tất cả người trong tộc nhà họ Cận đều sẽ bị hắn liên lụy.
“Bố, con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Cầu xin bố tha thứ cho con một lần, con không muốn chết! Con không muốn chết!”.
Cận Thiếu Long khóc lóc, cả người như đã phát điên hoàn toàn.
“Thiếu Long, con dũng cảm lên. Nếu đã làm thì phải giống như nam tử hán, dũng cảm gánh chịu tất cả”.
Cận Cối rơi nước mắt, kề đầu lên trán Cận Thiếu Long, khản giọng nói: “Con yên tâm, đợi con đi rồi, bố sẽ đi theo con ngay lập tức! Con đi trước một bước, chuộc tội đi!”.
“Bố…”.
Cận Thiếu Long chậm rãi quỳ xuống đất, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
Hắn dập đầu ba cái, sau đó vùi đầu xuống đất, không dậy nữa.
Cận Cối gian nan quay người lại, nhìn về phía Lâm Chính, hơi cúi người.
“Thần y Lâm, cậu… ra tay đi…”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến.
Người nhà họ Cận ở xung quanh nhìn ngơ ngác.
Cận Cối quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại, im lặng chờ đợi.
Ông ta đã quyết định, đợi con trai mình chết sẽ xuống dưới cùng con trai.
“Cận Thiếu Long, anh đã biết sai chưa?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… biết sai rồi. Thần y Lâm, tất cả đều do tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt, chỉ cầu xin anh một chuyện. Nếu anh đồng ý với tôi chuyện này, cho dù anh có đánh nát xương tôi ra, tôi… tôi cũng không oán không hối…”.
Cận Thiếu Long ngẩng đầu lên, chua chát nói.
“Chuyện gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Cận Thiếu Long nhìn sang Cận Dao bị trấn áp ở bên kia, khàn giọng nói: “Chú hai vì tôi nên mới ra tay với Từ Thiên, tôi có lỗi với ông ấy. Tôi to gan cầu xin anh tha cho ông ấy một mạng…”.
“Không được”.
Lâm Chính quả quyết từ chối.
Cận Thiếu Long run rẩy, lại nói: “Vậy xin thần y Lâm ngăn cản bố tôi tự sát…”.
“Con trai?”.
Cận Cối sững sờ.
“Bố không cần phải chết vì đứa con trai không ra gì như con. Bố nói đúng, con nên dũng cảm hơn, con phải dũng cảm chịu trách nhiệm cho những việc con làm, chuộc tội của con. Nhưng con cũng mong bố hãy dũng cảm lên, nếu bố tự sát vì con thì tức là trốn tránh hiện thực! Bố đừng chết!”.
Cận Thiếu Long gượng cười, chua chát nói.
Cận Cối ngạc nhiên nhìn con trai mình, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, cuối cùng ông ta quay đầu đi, không ngừng lau nước mắt.
“Thần y Lâm, hãy ra tay đi”.
Cận Thiếu Long nhắm hai mắt lại, dập đầu với Lâm Chính.
Người phụ nữ bên kia đã khóc ngất đi.
Người nhà họ Cận quan sát tất cả, im lặng không lên tiếng.
Lâm Chính yên lặng nhìn Cận Thiếu Long, sau đó đưa tay ra ngưng tụ một thanh kiếm khí, chém về phía Cận Thiếu Long.
Phụt!