Bạch Họa Thủy nhận được cuộc gọi từ Cận Cường và ngay lập tức hiểu rằng có gì đó không ổn.
Bà ta không dám do dự, nhanh chóng liên lạc với người trong Đại hội, hy vọng Đại hội sẽ phái người đi theo bà ta để thuyết phục Lâm Chính.
Bạch Họa Thủy và Lâm Chính đã quen biết nhau được một thời gian, bà ta cũng biết Lâm Chính này là người như thế nào.
Anh cứng đầu như một con bò tót, một khi đã xác định điều gì là không một ai có thể thay đổi được quyết định của anh.
Vì vậy bà ta chỉ có thể đặt hy vọng vào những người đến từ Đại hội này, hy vọng họ có thể khiến Lâm Chính thấy khó mà rút lui.
Nhưng rõ ràng tài thuyết phục của những người này còn thua xa Bạch Họa Thủy.
"Mặc Trần đại nhân! Ông tới đây là để giải quyết xung đột giữa Liệt Hỏa Thần Tông và Lâm thần y một cách hòa bình chứ không phải là để đổ thêm dầu vào lửa!"
Bạch Họa Thủy nhận ra sự mạo muội trong lời nói của người đàn ông trung niên, lập tức nói lớn.
"Tôi chưa bao giờ có ý đổ thêm dầu vào lửa mà chỉ nêu sự thật. Tôi thừa nhận rằng Lâm thần y gần đây đã lập được nhiều chiến công xuất sắc, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của thế nhân.. Nhưng chỉ những điều này thôi thì không thể đem ra so sánh với Liệt Hỏa Thần Tông... Điều này rõ ràng là không thực tế!"
Người đàn ông trung niên tên Mặc Trần hừ lạnh đáp.
Khi Bạch Họa Thủy nghe những lời này, bà ta đã hoàn toàn hết hy vọng.
"Vậy sao?"
Lâm Chính cũng không nổi giận, anh chỉ lạnh lùng nhìn Mặc Trần, sau đó thản nhiên hỏi: "Vậy các người đã biết hết đầu đuôi câu chuyện chưa?"
"Chúng tôi nghe được từ người cung cấp thông tin rằng cậu đã phế tu vi của Cận Dao, hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông!"
"Không sai".
"Lâm thần y, gan cậu cũng to thật đấy! Hộ pháp của Liệt Hỏa Thần Tông địa vị cao quý. Nếu cậu phế bỏ tu vi của một đệ tử nào đó thì không nói, nhưng cậu lại động tới hữu hộ pháp... Chuyện này quá nghiêm trọng! Quá nghiêm trọng! "
Mặc Trần nghiêm mặt nói lớn.
Những người khác cũng thì thầm với nhau, trông vẻ mặt có vẻ rất sốc.
Bạch Họa Thủy không nói gì, chỉ nhíu mày suy nghĩ cái gì đó.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại tò mò hỏi: "Các người... không hỏi tôi vì sao phế tu vi của ông ta sao?"
"Điều này có quan trọng không?"
Mặc Trần dường như không quan tâm lắm.
"Sao lại không quan trọng? Đại hội không phải luôn tuân thủ nội quy, thượng tôn pháp luật sao?"
Lâm Chính hỏi ngược lại.
Mặc Trần cau mày lại vì mất kiên nhẫn, nhưng cũng không nói gì.
Lâm Chính tiếp tục nói bằng giọng hùng hồn.
"Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ cháu trai của Cận Dao. Thực ra, tôi và nhà họ Cận ban đầu không có thù hận gì. Mâu thuẫn chỉ đến từ một bữa tiệc có sự tham dự của Tô Tiểu Khuynh, em gái của một nghệ sĩ tên Tô Dư thuộc tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi...”
Lâm Chính kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc Cận Thiếu Long âm mưu dơ bẩn với Tô Tiểu Khuynh, đến việc nhà họ Cận không chịu xin lỗi, đến việc họ cậy mối quan hệ với Cận Dao đến bệnh viện làm càn, đến việc nhà họ Cận có ý định trốn khỏi Giang Thành,...
Không có chi tiết nào bị bỏ sót.
"Tôi phái người đi ngăn cản nhà họ Cận chỉ là muốn đi đòi công bằng, nhưng vị hộ pháp này của Liệt Hỏa Thần Tông đối xử với người của tôi như thế nào? Ông ta đại khai sát giới, giết chết Từ Thiên cùng hơn mười người của tôi. Bây giờ thi thể của họ vẫn còn nằm trong học viện! Các vị, bọn họ giết người của tôi trước, còn tôi chỉ phế bỏ võ công của Cận Dao, chuyện này có gì không đúng?”
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!