Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Lâm Chính nghe thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa. Dù sao thì đây cũng là lần đầu anh tới đây nên đương nhiên là không hiểu rõ về nơi này. Anh vốn tưởng khu long mạch địa long này là nơi có đời Lục Địa Thần Tiên nhưng giờ xem ra không phải. Mà ngược lại những dược nhân như Tửu Ngọc thì không ít. 

 Thế nhưng cũng không thể trách những người như Tửu Ngọc được. Người khác dùng thuốc để nâng cao thực lực, bạn không dùng thì anh chỉ có thể bị người khác ức hiếp mà thôi. 

 “Hai người đang lầm bầm cái gì vậy? Còn dám nói sau lưng thì tôi sẽ cắt lưỡi đấy”. 

 Lúc này, một người đàn ông tráng kiện trừng mắt chửi rủa Lâm Chính và Tửu Ngọc. 

 Tửu Ngọc khá bực tức, định cãi lại nhưng thấy sau lưng kẻ này có hai cái búa lớn thì tái mặt, cười nói: “Đại nhân tha tội”. 

 “Hừ”, người đàn ông không nói thêm gì nữa. 

 “Sát Phủ Vương có sức mạnh ghê người, từng dùng hai cây búa giết chết một vị Lục Địa Thần Tiên. Mặc dù là ỷ đông đánh ít nhưng thực lực cũng thâm sâu khó lường. Có khi cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Tiên rồi”, Tửu Ngọc dùng sức mạnh phi thăng nói. 

 Lâm Chính gật đầu. Hai người nhìn đám người phía trước thì mới phát hiện ra toàn bộ đội quân của Cầm Kiếm Nữ đều là cao thủ. 

 Mặc dù cũng có không ít dược nhân nhưng phần lớn đầu không cần dùng thuốc và có thể đối kháng được với những vị Lục Địa Thần Tiên. Xem ra là Cầm Kiếm Nữ đã có sự chuẩn bị khi tới đây. 

 Đội ngũ này đi về phía trước, do họ đã đi vào địa bàn của Lũng Huyết Hoàng, thế nên có thể đụng độ với thuộc hạ của Lũng Huyết Hoàng bất cứ lúc nào. 

 Đối với những kẻ này thì Cầm Kiếm Nữ không nói nhiều, chỉ giết thẳng tay. Và điều đó đương nhiên làm kinh động tới Lũng Huyết Hoàng. 

 Khi bọn họ tới hang ổ của ông ta thì ông ta đã phòng bị xong. Đây là một ngọn núi với những tảng đá vô cùng kỳ lạ. Lúc này xung quanh ngọn núi đã được vây chặt, đến cả con đường duy nhất cũng phát ra ánh sáng nhiều màu. 

 Rõ ràng đó chính là những cái bẫy. 

 “Mở đường”, Cầm Kiếm Nữ nói. 

 “Để tôi”, Sát Phủ Vương lên tiếng, lấy hai cây búa ra và sải bước đi về phía trước. 

 Khí tức hừng hừng của Sát Phủ Vương giống như một con bò. Lúc gần tới nơi, Sát Phủ Vương gầm lên và bổ mạnh búa xuống kết giới. 

 Hai cây búa phát ra tiếng gầm gừ, sức mạnh phi thăng tóe ra ánh sáng vàng.Cây búa bổ mạnh xuống kết giới, cả vùng kết giới rung chuyển. 

 “Mạnh quá”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên. Sức mạnh này đến anh cũng không dám coi nhẹ. 

 Xem ra đám người này đúng là rất mạnh. Sau một hồi rung lên thì kết giới vẫn còn nguyên. Thế nhưng vị trí mà cây búa chém xuống thì đã xuất hiện một vết nứt. 

 “Tiếp tục", Cầm Kiếm Nữ nói bằng vẻ vô cảm. 

 “Với loại kết giới này sao có thể chịu nổi ba búa của tôi chứ”, Sát Phủ Vương bật cười và bổ tiếp. 

 Bùm! 

 Bùm! 

 Thêm hai búa nữa giáng xuống. Quả nhiên kết giới đã nổ tung tạo ra một cái hốc mà người thường có thể đi qua. Sát Phủ Vương nhìn cái hóc và quay lại nói với Cầm Kiếm Nữ: “Có vào không?” 

 “Không vội”. 

 Cầm Kiếm Nữ quay qua nhìn hai người Lâm Chính: “Hai người bạn, phiền hai người dẫn đường cho chúng tôi”. 

 Dứt lời Tửu Ngọc tái mặt. Những người khác cũng chợt hiểu ra. 

 Thảo nào Cầm Kiếm Nữ giữ bọn họ lại. Có lẽ cô ta đã coi hai người là chuột bạch để đi dò đường bên trong kết giới xem có bẫy hay không. 

 “Cầm Kiếm Nữ, điều này…”, Tửu Ngọc lắp bắp, định nói gì đó nhưng nói không ra lời. 

 “Cái gì cái rắm ấy, các người còn lắm lời à, vào đi”, một người đàn ông để râu chửi lớn. 

 “Thế nhưng…bên trong này…” 

 “Sợ cái gì? Không thấy chúng tôi cũng ở đây à? Có gì nguy hiểm chẳng phải là có chúng tôi trợ giúp sao?” 

 Người đó bước ra đạp vào mông của Tửu Ngọc. Tửu Ngọc bất lực đành nhìn Lâm Chính. Lâm Chính không nói gì, chỉ đi tới. 

 “Không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cứu mọi người”, Cầm Kiếm Nữ thản nhiên nói và giơ tay lên: “Tất cả chuẩn bị”. 

 Mọi người lập tức sử dụng chân khí. Nói thì vậy nhưng sợ rằng nếu có gì bất ngờ thì có khi cái đám này sẽ chẳng phản ứng gì đâu. 

 Tửu Ngọc biết thế nhưng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như giống gã chột trước đó thì Tửu Ngọc còn thấy có khả năng đối phó. 

 Chứ đối đầu với đám Cầm Kiếm Nữ này thì chẳng có nổi cơ hội. Ngoài việc ngoan ngoãn làm theo lời họ thì căn bản không có sự lựa chọn nào khác. 

 Đúng lúc Tửu Ngọc bước vào thì Lâm Chính lên tiếng: “Ông đứng ở đây, đừng cử động, tôi vào là được rồi”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement