Nghĩ lại cũng phải thôi, đang yên đang lành Tiêu Kiếm Ngọc lại tới đây gây chuyện? Chẳng lẽ là do ăn no dửng mỡ?
Bây giờ mọi thứ mới thực sự hợp lý!
Hắn đến đây vì Vạn Kiếm Đồ và bút Họa Kiếm!
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc và nhóm người kia dùng vũ lực để chiếm lấy nó, rõ ràng họ sẽ không phải là đối thủ của các trưởng bối trong Cầm Kiếm thế gia.
Vì thế Tiêu Kiếm Ngọc mới một mình khiêu chiến hậu bối của gia tộc Cầm Kiếm với điều kiện nếu thắng, hắn sẽ lấy đi Vạn Kiếm Đồ cùng bút Họa Kiếm.
Về phần điều kiện thua, bây giờ đối với hắn xem ra đã không còn là vấn đề.
"Chẳng trách anh họ và những người khác đều liều mạng chiến đấu!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng, nhìn chằm chằm Tiêu Kiếm Ngọc và lạnh lùng nói :"Dám nhòm ngó món đồ gia bảo của gia tộc Cầm Kiếm sao? Hừ, cứ mơ đi! Tôi nói cho anh biết, ngay cả khi tôi chết, anh cũng sẽ không bao giờ thành công!"
Nói xong, Cầm Kiếm Nữ lại giơ kiếm lên tấn công.
"Tình Nhi tiểu thư, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!"
Tiêu Kiếm Ngọc vẻ mặt lạnh lùng, cũng ra tay tấn công.
"Thiếu gia, xin để lại cho Cầm Kiếm tiểu thư một con đường sống. Chỉ cần làm cô ta khuất phục chứ chớ giết chóc!"
Ông già ở phía sau nhẹ nhàng nhắc nhở.
Nếu Tiêu Kiếm Ngọc giết Cầm Kiếm Nữ, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi.
"Yên tâm! Để đánh bại người phụ nữ này đối với tôi dễ hơn trở bàn tay!"
Tiêu Kiếm Ngọc hừ một tiếng, thanh kiếm sắc bén trong tay múa may điên cuồng như một con linh xà, phóng ra hàng ngàn bóng kiếm, nuốt chửng mọi thứ xung quanh như một cái miệng lớn.
Cầm Kiếm Nữ khẽ cau mày, nhìn thế tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc, cô ta đột nhiên thay đổi từ thế tấn công sang thế phòng thủ.
"Sao vậy? Cô nghĩ rằng mình có thể trụ vững trước cuộc tấn công của tôi?"
Tiêu Kiếm Ngọc không chút lo lắng, lưỡi kiếm không hề dừng lại, thế như chẻ tre lao về phía Cầm Kiếm Nữ.
Tuy nhiên, lần này Cầm Kiếm Nữ không hề hoảng hốt mà lùi lại phía sau, bắt đầu múa kiếm. Lưỡi kiếm chém vào những kiếm ảnh đang bay tới.
Tang! Tang! Tang...
Những âm thanh đanh gọn không ngừng vang lên.
Kiếm ý đáng sợ tỏa ra xung quanh.
Lần này, Cầm Kiếm Nữ không hề bị sức mạnh của Tiêu Kiếm Ngọc đánh bay mà thay vào đó, hai cánh tay trắng ngần như ngó sen của cô xoay tít theo lưỡi kiếm.
Vù vù vù...
Chậm rãi, một tiếng kiếm vang lên, trực tiếp tấn công Tiêu Kiếm Ngọc.
"Cầm Kiếm?"
Có tiếng ai đó kêu lên.
Lâm Chính ở đầu bên kia hơi giật mình, vội vàng nhìn chằm chằm Cầm Kiếm Nữ.
Rất nhanh, anh đã nhìn ra điểm khác thường.
Lúc này, cánh tay của Cầm Kiếm Nữ duy trì tần số dao động giống như thanh trường kiếm đang điên cuồng rung lắc trong tay, càng lúc càng giải phóng nhiều kiếm ý hơn khi thân kiếm tiếp tục rung chuyển.
Thanh kiếm trong tay cô ta lúc này giống như một dây đàn hạc, còn ý kiếm giống như âm thanh lay động lòng người khi dây đàn được gảy lên.
Dưới tiếng kiếm đáng sợ này, đòn tấn công của Tiêu Kiếm Ngọc bị chặn lại.
Tiếng kiếm mang theo kiếm ý, khiến hắn khó có thể tập hợp sức mạnh phi thăng và tiến hành một cuộc tấn công hiệu quả!
"Hay!"
"Haha, đây chính là tuyệt học của Cầm Kiếm thế gia chúng tôi!"
"Lần này, cậu có thể thấy được sức mạnh tuyệt học của gia tộc chúng tôi!"
Các thành viên của Cầm Kiếm thế gia đều rất phấn khích và reo hò hết lần này đến lần khác.
"Lấy kiếm làm đàn? Cầm Kiếm....quả nhiên danh bất hư truyền!"
Ông già ban nãy khẽ vuốt râu, khen ngợi liên tục, nhưng trên mặt lại không có một chút hoảng sợ nào.
Biểu cảm của Tiêu Kiếm Ngọc cũng tương tự.
Dù mỗi lần lao qua tiếng kiếm này để tấn công là lại bị đánh bật lại nhưng hắn có vẻ vẫn vô cùng bình thản.
"Có chút thú vị!"
Tiêu Kiếm Ngọc cười nói: "Nếu Tình Nhi tiểu thư đã có nhã hứng chơi đàn, tại sao không để Kiếm Ngọc thổi sáo bầu bạn?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cầm Kiếm Nữ đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy Tiêu Kiếm Ngọc cầm kiếm tra vào vỏ, nhanh chóng tháo cây sáo ngọc từ thắt lưng ra, đưa lên môi rồi bắt đầu thổi.
Âm thanh của sáo vang vọng khắp mọi hướng.
Tiếng kiếm của Cầm Kiếm Nữ ngay lập tức bị áp đảo!
"Cái gì?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!