Vài ba câu của Ngự Bích Hồng đã khiến người của Khinh Liên Cung sinh ra dao động.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của bà ta.
Lâm Chính có Vạn Kiếm Đồ, Khinh Liên Cung Chủ chém giết với anh không có ưu thế nào.
Nếu không dựa vào tổng thể sức mạnh của Khinh Liên Cung đối kháng, e là hôm nay bà ta sẽ phải chết ở đây.
“Đừng nghe tên phản đồ kia mê hoặc. Các người nghe lệnh, chém chết kẻ gian cho tôi! Nếu ai không tuân, tôi sẽ lột da rút xương kẻ đó luyện chế thành đan! Giết cho tôi!”.
Khinh Liên Cung Chủ gào lên giận dữ.
Có người theo bản năng muốn ra tay.
Nhưng đa số đều đứng im tại chỗ, do dự không quyết.
Những người muốn ra tay cũng không khỏi dừng lại.
“Các người còn ngây ra đó làm gì? Không nghe lời tôi nói hay sao?”.
Khinh Liên Cung Chủ vội vàng quát lên.
Nhưng bọn họ chỉ cúi gằm mặt, không có ý định ra tay.
Khinh Liên Cung Chủ bỗng nhiên nổi giận.
“Lão yêu bà! Lòng người quan trọng! Mọi hành động của bà ngày thường mọi ngươi đều thấy cả, bà tưởng rằng sẽ có người cam tâm tình nguyện bán mạng cho bà sao?”.
Ngự Bích Hồng ôm ngực, nghiến chặt răng: “Hôm nay sẽ là ngày chết của bà!”.
“Cô!”.
Khinh Liên Cung Chủ run rẩy cả người, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại, gào lên: “Hay! Hay lắm! Tôi biết ngay đám đê tiện các người không đáng tin cậy mà, vậy thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, Khinh Liên Cung Chủ đột nhiên đưa tay lên hất vào không trung.
Ầm!
Lòng bàn tay bà ta đột nhiên nổ ra một vòng sương phấn màu đỏ, lan rộng ra xung quanh, nhanh chóng nhấn chìm đám người.
“Đó là gì?”.
Gương mặt Ngự Bích Hồng cứng đờ, la lên: “Chẳng lẽ bà ta định độc chết tất cả mọi người?”.
“Đây không phải khí độc”.
Lâm Chính căng thẳng, hô khẽ: “Ngự Bích Hồng, các cô mau lùi lại, đừng hít phải khí này!”.
Ngự Bích Hồng sửng sốt, còn định nói gì đó, nhưng ngay lúc này cô ta cũng biết có chuyện bất ổn.
Những người bị phấn độc màu đỏ nuốt chửng ai nấy đều ho điên cuồng, hai mắt dần trở thành màu đỏ máu, tròng mắt trở nên trống rỗng, giống như đang dần dần mất đi ý thức…
“Đây không phải khí độc?”.
Ngự Bích Hồng ngạc nhiên hỏi.
Lâm Chính ngửi ngửi, nói: “Đây có vẻ là một loại sương phấn ảnh hưởng đến tâm trí con người. Nếu tôi đoán không sai, những người này đã bị Khinh Liên Cung Chủ khống chế”.
“Sao trên đời này lại có loại thuốc như vậy?”.
Ngự Bích Hồng gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.
Lâm Chính lắc đầu: “Khinh Liên Cung Chủ đã gieo cổ độc trong cơ thể của mọi người, có lẽ là nơi thần kinh não bộ. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc cô cũng có. Loại cổ độc này sẽ không phát tác, cho đến khi bị phấn độc đó kích hoạt sẽ nhanh chóng khống chế đầu óc”.
“Bây giờ, chỉ cần bà ta ban ra một vài mệnh lệnh đặc biệt, những người đó sẽ hành động theo chỉ thị của bà ta, cô hãy đi mau đi!”.
Ngự Bích Hồng nghe vậy, không khỏi kinh ngạc.
“Giết!”.
Khinh Liên Cung Chủ hét lên lạnh lùng.
Trong nháy mắt, tất cả người của Khinh Liên Cung đều xông về phía Lâm Chính.
Ánh mắt Lâm Chính lạnh băng, anh không ngờ Khinh Liên Cung Chủ lại tàn nhẫn hạ độc não bộ của mỗi người trong Khinh Liên Cung để khống chế cơ thể bọn họ.