Tất cả mọi người đều im lặng, cúi đầu không dám phát ra tiếng động.
Trịnh Mãnh không chút do dự, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Đưa tên ngốc Sở Vọng kia ra đây!"
“Vâng, thưa anh Trịnh...”
Chẳng mấy chốc, mấy tên cư dân trong trấn nhỏ đã kéo “người dự tuyển Võ Thần” – Sở Vọng mặt mũi bầm dập ra khỏi đám đông.
“Cậu chủ Quy, người anh nói đây ạ, không thể tha thứ cho hắn, hắn không chỉ hủy hoại thanh danh của anh và Kiếm Phong Hải, mà còn giở trò với người dân trong trấn chúng tôi, hắn tự nhận mình là người dự tuyển Võ Thần, bắt cả trấn chúng tôi cung phụng hắn, tập hợp tất cả nguyền tài nguyên để đào tạo bồi dưỡng hắn, mãi đến hôm nay chúng tôi mới phát hiện bộ mặt thật của kẻ lừa đảo này. Chúng tôi đang định đưa hắn ra xét xử, sau đó giao hắn cho Kiếm Phong Hải, để anh trừng phạt, không ngờ anh đã đến, như vậy cũng tốt, cậu chủ Quy, muốn chém muốn giết người này thì tùy anh!”
Trịnh Mãnh quỳ một chân, cúi đầu cung kính nói.
Mặc dù một cánh tay của hắn bị người của Kiếm Phong Hải chặt đứt, nhưng hắn không dám tỏ ra bất mãn hay tức giận.
Dù sao đây không phải là người mà họ có thể trêu chọc.
"Đại nhân tha mạng... đại nhân tha mạng...”
Sở Vọng nằm trên mặt đất, yếu ớt kêu cứu.
Lúc này, Sở Vọng đã bị đánh đến mức không còn hình người, khuôn mặt gần như biến dạng, miệng phun ra máu, vô cùng thê thảm.
Quy Kiếm Sinh thờ ơ đứng nhìn, sau đó giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng cử động.
Vèo!
Trong nháy mắt một luồng kiếm khí bắn ra, chặt đứt đầu Sở Vọng.
Sở Vọng gần như không có thời gian rên rỉ, chết thảm ngay tại chỗ.
Hô hấp mọi người run lên, vẫn không dám nói lời nào.
Trịnh Mãnh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một khi Sở Vọng chết, có lẽ mối đe dọa của thị trấn sẽ không còn.
“Người đâu, mang xác hắn về, treo ở cửa sơn môn cho tôi!”
Quy Kiếm Sinh nói với gương mặt vô cảm.
“Vâng”.
Có người bước lên dùng dây thừng trói thi thể Sở Vọng, một đầu khác buộc vào lưng ngựa, chuẩn bị kéo về Kiếm Phong Hải.
“Cậu chủ Quy, anh có hài lòng không?”
Trịnh Mãnh nặn ra nụ cười, cung kính hỏi.
“Không tồi”.
Quy Kiếm Sinh bình tĩnh nói: “Thể diện của tôi cũng xem như đã giữ được”.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt”.
Trịnh Mãnh cúi người gật đầu, nở nụ cười.
“Nhưng thể diện Kiếm Phong Hải chúng tôi, mấy người vẫn chưa giao ra!”
Quy Kiếm Sinh tiếp tục nói.
Nụ cười Trịnh Mãnh đông cứng.
Người của thị trấn không khỏi run rẩy, kinh ngạc nhìn Quy Kiếm Sinh.
“Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Kiếm Phong Hải sẽ trở thành trò cười, nếu chỉ giết người này, sao có thể ngăn mọi người bàn tán? Cho nên, tôi phải dùng mấy người để lập uy, khiến mọi người khiếp sợ, nếu không sau này sẽ có người dám lừa gạt Kiếm Phong Hải!”
Quy Kiếm Sinh hờ hững nói.
“Đại nhân!”
Trịnh Mãnh căng thẳng hét lên.
Nhưng Quy Kiếm Sinh lười nói thêm, phất tay, bình tĩnh nói: “Giết, giết tất cả người trong thị trấn, không sót một ai!”
“Cái gì?”
Trịnh Mãnh như bị sét đánh.
“Tuân lệnh!”
Cao thủ Kiếm Phong Hải ở xung quanh lập tức rút kiếm hành động.
Lâm Chính và Ngự Bích Hồng đứng trong đám đông, tê cả da đầu.
Không ngờ Quy Kiếm Sinh độc ác như vậy!
Vì thể diện hắn thà hy sinh vô số người vô tội!
“Đừng mà!”
Sắc mặt Trịnh Mãnh tái nhợt, vội vàng hô to.
Quy Kiếm Sinh hờ hững đứng nhìn.
“Cậu chủ Quy, xin anh hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi thật sự không biết gì về chuyện này cả, chỉ cần anh nương tay, thị trấn chúng tôi sẵn lòng đưa ra tất cả các khoản bồi thường, chỉ hy vọng anh có thể tha cho chúng tôi!”
Trịnh Mãnh quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
Người dân thị trấn ở phía sau cũng quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thương.
Nhưng Quy Kiếm Sinh không thèm để ý, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thứ mà các người có thể bồi thường cho tôi chỉ có thể là tính mạng của các người”.
“Đại nhân...”
Hai mắt Trịnh Mãnh đỏ bừng, còn muốn khuyên nhủ tiếp.
Nhưng kiếm của Kiếm Phong Hải đã chém đến.
“A!”
Trịnh Mãnh vội vàng lùi về sau né tránh.
Xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Rất nhiều người đã ngã xuống dưới kiếm của Kiếm Phong Hải.
Tiếng khóc, tiếng kêu, tiếng tuyệt vọng, tiếng gọi ầm ĩ vang lên.
“Đại nhân, Quy Kiếm Sinh đại nhân! Chúng tôi vô tội, chúng tôi không phải người của thị trấn, chúng tôi chỉ vào trong thị trấn mua ngựa, xin đại nhân tha cho chúng tôi!”
Tửu Ngọc vội vàng tiến lên, ôm quyền làm lễ với Quy Kiếm Sinh, vội vàng giải thích.
Quy Kiếm Sinh liếc ông ta, từ từ rút kiếm ra, chém về phía Tửu Ngọc.
Đằng đằng sát khí.
Tửu Ngọc sửng sốt, theo bản năng lùi về phía sau.
Lúc này ông ta mới hiểu, Quy Kiếm Sinh hoàn toàn không quan tâm đến thân phận những người này.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!