Mặc dù Thương Lan Phúc cực kỳ dũng mãnh, nhưng dù sao thực lực vẫn có hạn, sau khi chiến đấu một lúc, cơ thể hắn bị các mảnh sáng cắt rách nhiều chỗ.
Lâm Chính biết nếu không ra tay, Thương Lan Phúc nhất định sẽ chết.
Vèo vèo vèo vèo!
Lâm Chính vận khí, Hồng Mông Long Châm bay ra, đâm vào cánh tay hắn, tăng tốc độ và sức mạnh của cánh tay, nhiều châm bạc đâm vào cơ thể, phục hồi vết thương trên người.
Được Lâm Chính trợ giúp, áp lực của Thương Lan Phúc giảm bớt, kiếm trong tay vung ra phóng khoáng hơn.
“Hả?”
Hồng Nương ở phía sau nhíu mày, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sâu xa.
Với sự nỗ lực của cả hai, những mảnh ánh sáng cuối cùng cũng bị đập vỡ rồi biến mất.
Thương Lan Phúc thở hổn hển, quay đầu nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: "Cảm ơn”.
“Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, thật ra tôi giúp anh cũng là giúp chính mình”.
Lâm Chính nhìn dấu vết do vầng sáng để lại, khẽ nói: “Đường hầm này rất thô sơ, không thể lắp đặt bất kỳ cơ quan nào ở đây, chúng ta gặp phải nguy hiểm, phần lớn là do kết giới người xưa để lại. Nếu là kết giới thì sẽ dễ dàng ứng phó, chúng ta có thể tập hợp sức mạnh của ba người thành một người, tiến về phía trước, đường hầm không quá sâu, có lẽ chúng ta sẽ sớm khám phá ra bí mật bên trong”.
“Ồ, thằng nhóc ranh nhà cậu làm ra vẻ cao thủ gì chứ? Kinh nghiệm của bà đây còn nhiều hơn cậu gấp trăm lần!”
Hồng Nương khinh thường cười khẩy, thấp giọng nói: "Đường hầm này tuy nhìn thô sơ, nhưng chắc chắn là mộ của một vị cao nhân nào đó, đã là mộ, sao có thể không có bẫy chứ?”
"Vậy ý của bà là gì?"
“Không phải cậu rất có bản lĩnh sao? Hai người vào đi, tôi chờ ở đây”.
Hồng Nương nhún vai nói.
“Cho nên bà dự định nếu chúng tôi chết ở trong đó, bà sẽ ra ngoài báo cáo kết quả, phải không?”
Lâm Chính cau mày nói.
“Đúng vậy, dù báo cáo kết quả với Ám Minh Nguyệt, hay báo cáo kết quả với Võ Thần Thương Lan, đều là kết quả tốt nhất”.
Hồng Nương cười nói.
Bà ta vốn không có ý định mạo hiểm, cho dù là đến đây, dĩ nhiên vẫn lựa chọn bo bo giữ mình.
"Có ba người, tôi nghĩ khả năng đột phá thành công nơi này rất cao”.
"Thằng ranh ngu dốt, cậu thì biết cái gì?"
Hồng Nương tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính lắc đầu, xoay người nhìn Thương Lan Phúc.
Lúc này vẻ mặt hắn đầy tức giận, cầm chặt kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm Hồng Nương, như chuẩn bị ra tay.
"Đừng lãng phí khí lực vào những việc vô ích, chúng ta vào trong thôi”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Chúng ta đi vào cũng sẽ chết, chi bằng ép bà ta cùng vào”, Thương Lan Phúc khàn giọng nói.
"Không cần lãng phí khí lực và thời gian tranh cãi với bà ta, chỉ cần nghe theo tôi, tôi đảm bảo anh có thể sống sót ra khỏi đây”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, khoác lác thì ai mà chẳng biết chứ?”
Hồng Nương mỉm cười.
Lâm Chính lười nói chuyện với bà ta, chỉ nhìn Thương Lan Phúc.
Khuôn mặt Thương Lan Phúc đanh lại, suy nghĩ trong chốc lát, hít một hơi rồi nói: “Không ngờ, vào thời khắc sống chết này, người duy nhất mà tôi có thể tin tưởng lại là anh – người tôi quen biết chưa đến một ngày...”
“Vận mệnh luôn vô thường”.
"Đi thôi”.
Thương Lan Phúc xoay người đi vào bên trong.
Lâm Chính đuổi theo.
“Tôi cho các cậu một tiếng, nếu một tiếng sau không ra, tôi chỉ có thể đi báo cáo”.
Hồng Nương cười nói, ngồi xuống xếp bằng, giữ gìn thể lực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!