Đám người lập tức lao tới bao vây Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính vẻ mặt bình tĩnh, không hề sợ hãi trước những người này, vung kiếm tả xung hữu đột.
Hai bên điên cuồng giao tranh.
Nhưng trong mắt Ám Minh Nguyệt, đây chỉ là vụ thảm sát một chiều.
Người của cô ta căn bản không ngăn cản được Lâm Chính.
Không thể ở lại đây!
Ám Minh Nguyệt không dám do dự, lập tức xoay người bỏ chạy.
"Sư phụ..."
Thương Lan Phúc vội vã hét lên và muốn đuổi theo nhưng Lâm Chính đã ngăn hắn lại.
"Không cần đuổi theo, trước tiên giúp tôi xử lý những kẻ này đã!"
Lâm Chính hét lên.
Thương Lan Phúc thấy vậy biết cho dù đuổi kịp Ám Minh Nguyệt cũng không giữ được cô ta, nên lập tức giơ kiếm giúp Lâm Chính đối phó thuộc hạ của Ám Minh Nguyệt.
Tiếng la hét liên tục phát ra từ rừng U Minh.
Chẳng bao lâu, Ám Minh Nguyệt đã chạy ra khỏi rừng U Minh.
Cô ta không dám quay đầu lại, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt của mình rồi lao như điên về phía thành phố gần nhất.
Ám Minh Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy tủi cực như thế này.
Từ khi sinh ra cô ta đã được bố dạy dỗ, võ công cao cường, y thuật lại càng xuất chúng hơn.
Cô ta tung hoành trong long mạch này, khó tìm được đối thủ xứng tầm.
Dù có gặp cao nhân thì cũng khó mà thất thế.
Nhưng hôm nay, cô ta đã bị chặt mất một cánh tay...
Thật là nhục nhã chưa từng có!
Nhưng điều Ám Minh Nguyệt không thể chấp nhận chính là nỗi sợ hãi thực sự nảy sinh trong lòng cô ta!
Cho dù đối mặt với Võ Thần, cô ta cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế này!
Tại sao một kẻ vô danh lại khiến cô ta sợ hãi đến vậy?
Đồng tử của Ám Minh Nguyệt nở ra, mồ hôi không ngừng chảy xuống trên mặt.
Lảo đảo cả quãng đường, cuối cùng cô ta cũng đến được thành phố gần rừng U Minh nhất.
Nơi đó có thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, những người này có thể đưa cô ta về thành Long Tâm.
Vừa đến gần cổng thành, những người lính canh lập tức hô lên.
"Hình như là Minh Nguyệt tiểu thư?"
"Cô ấy bị thương?"
"Gọi người tới nhanh!"
Các lính canh lần lượt lao ra và dìu Ám Minh Nguyệt vào trong.
"Mau gọi Tam Cẩu tới!"
Ám Minh Nguyệt thở hổn hển, thấp giọng hét lên.
Một lúc sau, toàn bộ thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần trong thành đều tập trung tại quán trà duy nhất trong khu vực.
Ám Minh Nguyệt nuốt mấy viên đan, châm cứu bằng kim bạc, ngồi trong quán trà nghỉ ngơi một lát.
Dù cánh tay đã bị gãy nhưng việc mọc lại một cánh tay mới cũng không khó với y thuật của người trong long mạch.
Lúc này, một đám người mặc áo choàng đen, mang trường kiếm lao vào.
"Thuộc hạ tham kiến tiểu thư!"
Đám người quỳ một chân xuống và hô lớn.
"Tiểu thư, là kẻ nào đã đả thương cô? Tôi nhất định sẽ chặt hắn thành từng mảnh!"
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên đội nón tre, vẻ mặt giận dữ nói.
Ám Minh Nguyệt cau mày, nhưng không nói lời nào, chỉ cầm chén trà trên bàn uống một ngụm.
"Ồ? Đây không phải là người kế thừa Võ Thần nổi tiếng của chúng ta, cô Ám Minh Nguyệt sao? Tại sao lại nhếch nhác thế này?"
Lúc này, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ở bàn bên cạnh đột nhiên cười khúc khích, nheo mắt nhìn Ám Minh Nguyệt.
"Khốn kiếp, sao cậu dám xúc phạm tiểu thư?"
Người đàn ông trung niên giận dữ, lập tức muốn rút kiếm ra nhưng lại bị Ám Minh Nguyệt ngăn cản.
“Tam Cẩu, không được hỗn xược, chẳng lẽ ngay cả thiếu gia nhà họ Tiếu ông cũng không nhận ra sao?”
Ám Minh Nguyệt mặt vô cảm nói.
"Tiếu thiếu gia?"
Người đàn ông trung niên tên Tam Cẩu giật mình, dường như nghĩ tới điều gì đó: "Thái Thiên Võ Thần..."
"Tiếu Tây Phong, tâm trạng tôi không tốt, đừng trêu chọc tôi! Im miệng!"
Ám Minh Nguyệt lạnh lùng nói, trong lời nói có chút sát ý.
"Ôi, tiểu thư hung dữ quá... Được rồi, được rồi, tôi câm miệng, tôi câm miệng. Nhưng trước khi câm miệng, tôi có thể hỏi cô một câu được không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!