"Khốn kiếp!".
Thương Lan Phúc nổi giận, đang định lên tiếng thì bị Lâm Chính liếc mắt ngăn lại.
"Chuyện thầy trò chúng ta thì đừng nói với bố anh, nếu không sẽ gây phiền phức cho tôi".
Lâm Chính nhỏ giọng nói với Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc sửng sốt, lập tức hiểu ra.
Dù sao hắn cũng là con trai của Thương Lan Võ Thần, là một Võ Thần, dạy dỗ con trai mình học võ là chuyện hiển nhiên, cũng không ai giỏi hơn ông ta.
Nhưng nếu để ông ta biết con trai mình còn bái người khác làm thầy, thì chẳng khác nào vả vào mặt một Võ Thần như ông ta.
Lâm Chính đã đắc tội với Thái Thiên Võ Thần, chỉ sợ cũng đã có mâu thuẫn với Ám Thiên Võ Thần.
Nếu tiếp tục đắc tội với Thương Lan Võ Thần... chỉ sợ Lâm Chính sẽ càng khó hành động ở long mạch dưới lòng đất.
"Đây là bạn thân của tôi, sao ông có thể vô lễ với bạn thân của tôi như vậy?".
Thương Lan Phúc lạnh lùng quát Lãng Bá.
Lãng Bá ngạc nhiên, nhìn Thương Lan Phúc với ánh mắt khó tin.
Phải biết rằng, bao nhiêu năm nay, do Thương Lan Võ Thần nên Thương Lan Phúc chưa bao giờ dám nổi giận với ông ta.
Nhưng hôm nay hắn lại vì một người như vậy mà quở trách ông ta?
Thật là kỳ lạ!
Hơn nữa, đây chẳng phải là người trước đó đã cho cậu chủ một bài học sao?
Sao mối quan hệ của bọn họ lại trở nên tốt đẹp như vậy?
Lãng Bá nhíu mày, sau đó cúi người khom lưng: "Cậu Lâm, là lão nô mạo phạm, xin cậu lượng thứ".
"Không sao".
Lâm Chính bình thản đáp.
"Cậu Lâm độ lượng, mời đi theo tôi".
Dứt lời, Lãng Bá nhìn anh một cái đầy sâu xa, đi về phía cửa.
"Sư phụ đừng lo, nếu bố tôi làm khó anh, tôi nhất định sẽ xả thân bảo vệ anh chu toàn".
Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói.
"Tôi và bố anh cũng không có ân oán gì, không cần lo đâu, cứ đi xem sao?".
"Được".
"Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng, hai người tiếp tục thám thính tin tức cho tôi, tôi đi lát rồi về".
"Vâng, đại nhân".
Hai người gật đầu.
Lâm Chính và Thương Lan Phúc đi thẳng ra ngoài.
Hai chiếc kiệu được đặt ngay ngắn ở cửa tòa nhà treo thưởng.
Mỗi chiếc kiệu có tám người đứng xung quanh.
Những người này đều có khí tức hùng hậu, người có thực lực yếu nhất cũng bằng với Tửu Ngọc hồi đỉnh phong.
Thương Lan Phúc ngẩn người.
"Sao vậy?".
Lâm Chính ở phía sau hỏi.
"Những chiếc kiệu rồng này bố tôi chuyên dùng để đón khách quý, các anh chị em của tôi còn chưa ai được ngồi".
Thương Lan Phúc trầm giọng nói.
"Ồ?".
Lâm Chính như có điều suy nghĩ.
"Cậu chủ, cậu Lâm, mời lên kiệu".
"Được".
Lâm Chính cũng không khách sáo, leo luôn lên kiệu.
"Khởi kiệu!".
Lãng Bá lớn tiếng nói.
Chiếc kiệu tám người khiêng đi thẳng về phía phủ Thương Lan.
Người đi đường nhìn thấy hai chiếc kiệu này đều nép sang một bên, có người còn quỳ xuống dập đầu với kiệu.
Ai cũng biết đây là kiệu của Thương Lan Võ Thần.
Cho dù người ngồi bên trong không phải là Võ Thần, thì chắc chắn cũng là người được ông ta coi trọng.
Đi khoảng nửa tiếng thì mọi người cũng coi như đến trung tâm Long Tâm Thành.
Người bình thường không được bén mảng đến khu vực này.
Bởi vì đây là nơi tu luyện của các Võ Thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!