Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Hai người ngơ ngác. 

 Tửu Ngọc vội vàng giải thích: “Hai vị đại nhân, bọn tôi là cấp dưới của người đang ở trong kia! Bọn tôi có việc quan trọng cần phải gặp người đó, xin hai đại nhân hãy cho bọn tôi vào!” 

 “Biến ngay!” 

 Thái độ hai thủ vệ rất kiên quyết, hoàn toàn không cho phép thương lượng. 

 Tửu Ngọc sửng sốt, không biết phải làm sao. 

 “Hai anh bạn, bây giờ bọn tôi nhất định phải gặp người ở trong đó, mong hai người đừng làm khó bọn tôi!” 

 Ánh mắt của Ngự Bích Hồng lạnh lùng, cực kỳ thiếu kiên nhẫn. 

 “Tôi thấy là hai người đang làm khó bọn tôi!” 

 “Quy tắc của căn phòng này là một khi chủ sở hữu của nó vào trong bế quan, trừ khi chủ sở hữu của nó tự đi ra ngoài, nếu không dù xảy ra bất kỳ chuyện gì đi nữa cũng không được phép làm phiền!” 


 “Nếu mấy người biết điều, lập tức rời khỏi đây, còn không, bọn tôi có quyền giết hai người!” 

 Vừa nói xong, hai người họ đồng loạt bước về phía trước, như thể chuẩn bị ra tay. 

 Áp lực của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng tăng lên gấp đôi. 

 “Ngự thống lĩnh, hai thằng ngu này nói cũng chẳng thèm nghe, hay là chúng ta đi tìm quản lý Đào rồi mời quản lý Đào đứng ra khuyên giùm!” 

 Tửu Ngọc hơi tức giận, không nhịn được chửi rủa. 

 “Cũng được!” 


 Ngự Bích Hồng im lặng gật đầu. 

 Mặc dù cô ta không sợ hai người họ, nhưng nếu thật sự ra tay, cô ta cũng không hoàn toàn tự tin rằng mình có thể đối phó được hai gã thủ vệ này. 

 Dù sao bây giờ Tửu Ngọc vẫn chưa có tu vi, ông ta chẳng giúp được gì. 

 Xem ra, bây giờ đi tìm Đào Thành là lựa chọn hợp lí nhất. 

 “Hai người tìm quản lý Đào cũng vô dụng thôi!” 

 Một gã thủ vệ lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó bỏ đao vào vỏ. 

 Hai người hung hăng trừng mắt nhìn hai gã thủ vệ, quay người định rời đi. 

 Nhưng khi hai người vừa mới quay đi, lại chợt giật mình. 

 Chẳng biết từ lúc nào, đã có một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện ở cuối hành lang. 

 Người đàn ông đó có mái tóc dài, mặt mày tái nhợt, vẻ ngoài điển trai, trông chỉ mới hơn hai mươi. 

 Hắn mỉm cười, chậm rãi bước đến. 

 Thắt lưng có đeo một cái chuông. 

 Khi người đàn ông đến gần, cái chuông thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu lanh lảnh. 

 “Người này thật kỳ lạ?” 

 Tửu Ngọc cũng chỉ nói một câu, không để ý cho lắm. 

 Nhưng Ngự Bích Hồng dường như đã nhận ra điều gì đó, vội vàng đặt tay lên thanh kiếm khổng lồ ở sau lưng. 

 “Ngự thống lĩnh? Cô sao vậy?” 

 Tửu Ngọc ngạc nhiên hỏi. 

 “Người này... rất nguy hiểm! Tôi không thể nhìn thấu tu vi của hắn được!” 

 Ngự Bích Hồng gằn giọng nói. 

 “Thật hả?” 

 Đôi mắt Tửu Ngọc mở to ra, đầy kinh ngạc. 

 “Cẩn thận!” 

 Ngự Bích Hồng khàn giọng nói. 

 Hai người chăm chú nhìn người đàn ông. 

 Người đàn ông cũng nhẹ nhàng nhìn Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc. 

 Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn về phía hai thủ vệ ở sau lưng hai người. 

 Hiển nhiên, hai người đều không lọt vào mắt của hắn. 

 “Có phải anh muốn đến căn phòng cuối cùng kia không?” 

 Nhìn thấy người đàn ông phớt lờ căn phòng bên cạnh và đi thẳng về phía cuối, Ngự Bích Hồng nắm chặt thanh kiếm khổng lồ, gằn giọng hỏi. 

 “Đúng rồi, cô gái, cô có vấn đề gì sao?” 

 Người đàn ông mỉm cười hỏi. 

 Tửu Ngọc vừa nghe đã hiểu ngay. 

 “Anh là ai?”, Ngự Bích Hồng hỏi. 

 “Cô gái, đây không phải là chuyện mà cô có thể hỏi”. 

 Người đàn ông cười nói, sau đó phớt lờ Ngự Bích Hồng, tiếp tục đi về phía trước. 

 “Cái này...” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement