Người thanh niên giật mình. Thái Thiên Thần Võ? Thương Lan Thần Võ sao?
“Ý của anh là gì? Anh đắc tội với hai người đó sao?”, người thanh niên nghi ngờ
“Sao thế? Tôi không thể đắc tội à?”, Lâm Chính đi tới bên cạnh lò luyện đan, kiểm tra đan dược và chậm rãi nói.
“Thú vị đấy”.
Người thanh niên khẽ mỉm cười: “Chẳng trách anh lại to gan như vậy, dám đắc tội với cả chủ nhân của tôi. Hừ xem ra anh thật sự không biết sức mạnh của Võ Thần rồi”.
Nói xong, người thanh niên nhặt kiếm lên đi về phía Lâm Chính Sát khí đằng đằng trỗi dậy.
Những người ở ngoài hành lang như Ngự Bích Hồng tấn công điên cuồng vào cánh cửa cấm địa với ý đồ là có thể thoát ra.
Người thanh niên chau mày, nhìn về phía hành lang nhưng không buồn quan tâm. Hắn không chần chừ, bèn giơ kiếm chém về phía Lâm Chính.
Chỉ cần giải quyết được Lâm Chính thì dù có chục cao thủ chạy tới hắn cũng đã sớm rời đi rồi.
Thời gian là quá dư dả cho hắn.
“Kiếp sau nhớ là để mọc mắt trên người, tự lượng sức mình. Có những người cả đời này anh không động vào được đâu”.
Người thanh niên khẽ nói, thanh kiếm giống như một con rắn độc chém về phía cổ của Lâm Chính
Vụt...
Lưỡi kiếm màu đen phát ra sức mạnh phi thăng tạo ra sức phá hủy khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhát kiếm đủ để khiến cho cả tầng mặt đất thành tro bụi. Uy lực của nó thật khủng khiếp.
Đúng lúc này thì...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Nhát kiếm chém về phía cổ của Lâm Chính bỗng khựng lại.
“Cái gì?”, người thanh niên giật mình.
Hóa ra Lâm Chính đã dùng tay của mình kẹp thanh kiếm lại. Sức mạnh thanh kiếm phát ra cũng biến mất. Không thể nào. Người thanh niên thất kinh.
Hắn biết rõ sức đáng sợ của thanh kiếm. Ngoài Võ Thần ra thì người thường không thể nào đỡ được. Lẽ nào...người này đã đạt tới sức mạnh của võ thần rồi sao?
Không!
Không thể nào!
Người thanh niên giãy giụa, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Hắn không hề thấy Lâm Chính tỏa ra khí tức Võ Thần.
Khí tức của anh không hề mạnh, so với Ám Thiên Võ Thần, Thương Lan Võ Thần mà nói thì kém hơn không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng...không biết tại sao anh lại có thể dễ dàng đỡ đòn tấn công của hắn như vậy. Người thanh niên cảm thấy da đầu tê dại hắn không thể hiểu được.
Hơn nữa hắn còn kinh hãi phát hiện ra, lúc Lâm Chính sử dụng hai ngón tay để tấn công mình thì không hề nhìn hắn mà luôn quan sát lửa của lò luyện.
Nói cách khác là anh vô cùng tự tin trong việc đối phó với hắn. Người thanh niên bặm môi, lập tức vặn thanh kiếm với ý đồ sẽ chém đứt hai ngón tay của Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau hai ngón tay anh khẽ văng ra. Thanh kiếm cũng bị hất ra theo.
Người thanh niên vội vàng lùi về sau, loạng choạng suýt ngã. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh và đứng vững lại. Bỗng hắn phát hiện thanh kiếm của mình rung lên bần bật.
Thanh kiếm cứ thế khiến cả cánh tay hắn cũng rung lên.
Thật đáng sợ. Người thanh niên từ từ hoàn hồn, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì vậy?”
“Thủ đoạn gì sao?”
Lúc này Lâm Chính dập lửa lò luyện, vừa mở lò ra vừa điềm đạm nói: “Anh cảm thấy đối phó với anh tôi cần giở thủ đoạn gì?”.
Người thanh niên tái mặt. Hắn chưa từng gặp kẻ địch nào cổ quái như vậy. Hắn vốn tưởng người này chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Giờ xem ra hắn đã nhầm thật rồi.
Lúc này có một âm thanh kỳ lạ từ ngoài hành lang vang lên. Người thanh niên quay qua nhìn.
Đào Thành và Tửu Ngọc đã lao ra tìm cứu viện. Ngự Bích Hồng thì cầm kiếm quay ngược lại, nhìn hắn chăm chăm. Người thanh niên hiểu ra thời gian dành cho mình đã không còn nhiều nữa rồi.
“Đi theo Ám Thiên Võ Thần bao nhiêu năm như thế, chưa một ai dám khinh thường tôi. Anh là người đầu tiên, để tôi xem rốt cuộc thực lực của anh tới đâu”.
Người thanh niên để lộ vẻ dữ tợn, cơ thể phát ra khí đen hừng hực sau đó hắn nhảy lên bổ về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc hắn tiếp cận anh, khí đen trên người hắn phóng mạnh giống như một thanh kiếm đang chĩa tới.
Kiếm đạo phong bạo. Cả không gian điên cuồng dậy sóng. Những tờ giấy được xếp gọn ghẽ trên bàn cũng bay tứ tung.
Lâm Chính tái mặt, nhìn căn phòng hỗn loạn mà tức giận. Anh không nói gì, chỉ khẽ vung tay.
Vụt!
Kiếm quang lướt qua. Bút Họa Kiếm xuất hiện trong tay anh. Lâm Chính vung tay về phía người thanh niên.
Keng! Keng!
Người thanh niên cũng tấn công lại bút Họa Kiếm, hắn muốn đẩy vũ khí của anh ra và chém vào ngực anh. Thế nhưng dù hắn có điên cuồng tung chiêu thế nào thì cũng không thể làm được gì.
Dù Bút Họa Kiếm nhỏ bé nhưng lại giống như tạo ra một bức bình phong khiến hắn không thể phá vỡ. Mọi đòn tấn công của hắn đều tan thành mây khói.
“Sao có thể phòng ngự được chặt như vậy chứ?”
Người thanh niên trố tròn mắt, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Kiếm thuật của người này quá hoàn hảo.
Hơn nữa còn mang lại cảm giác vô cùng quen thuộc. Lúc này người thanh niên đã ý thức ra.
Không phải là thực lực của người này mạnh mà kỹ năng của anh quá hoàn hảo. Kiếm thuật của anh dường như đã đạt tới mức độ khiến người khác không thể tưởng tượng được.
Toàn bộ đòn tấn công trước đó đều thất bại đơn ra là vì người này nhìn thấu mọi kiếm pháp của hắn.
Lúc này Lâm Chính đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn đanh mắt, vung Bút Họa Kiếm lên một lần nữa.
Keng...Bút Họa Kiếm lập tức phóng ra kiếm lực giống như sóng trào lao tới. Người thanh niên định ngăn lại nhưng không kịp.
“Đây là...Thương Lan Kiếm Pháp sao?”
Hắn kêu lên. Thế nhưng đã quá muộn.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!