Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

Lúc này đừng nói là Ám Minh Nguyệt, cho dù là Căm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc lẫn nhóm người Lang Gia cũng sửng sốt.

Đó là Tuyệt Thế Tà Kiếm của Ám Thiên Võ Thần!

Thế mà lại bị Lâm Chính dùng hai ngón tay kẹp lại?

“Không thể nào... Chuyện này... tuyệt đối... không thể”.

Ám Minh Nguyệt run rẩy cả người, mắt mở lớn, đầu óc trống rỗng.

Lâm Chính hơi dùng sức.

Vùt

Một luồng sức mạnh dồi dào truyền ra từ thân kiếm của Tà Kiếm, nhanh chóng đánh về phía cánh tay của

Ám Minh Nguyệt.

Ám Minh Nguyệt biến sắc, đột nhiên ý thức được gì đó, vội vàng giữ Tà Kiếm rút về sau.

Nhưng chỉ một giây sau.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.  

Cả người Ám Minh Nguyệt bay lùi về sau, đập mạnh vào tường ở không xa, đợi đến khi lăn mấy vòng dừng lại, tay phải giữ Tà Kiếm của cô ta đã máu thịt mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn.

“Cướp được rồi sao?”.

Mọi người kinh ngạc hô lên.

“Trả kiếm cho tôi".

Ám Minh Nguyệt nhịn cơn đau bên tay phải, đột nhiên bò dậy hét lên.

“Đây là một thanh kiếm tốt”. Lâm Chính cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm lên quan sát.

“Chỉ tiếc cô không phát huy được uy lực của thanh kiếm này. Thanh kiếm này ở trong tay cô là phí của trời”.

“Khốn nạn!".

Ám Minh Nguyệt sắp tức điên, chuẩn bị lao tới liều mạng với Lâm Chính.

Nhưng tùy tùng của Ám Thiên Võ Thần ở bên cạnh ngăn cô ta lại.

“Cô chủ, cô bình tĩnh lại, cô không phải đối thủ của hắn, đừng hi sinh vô ích! Mau vào trong tìm Diệp Viêm đại nhân, nhờ Diệp Viêm đại nhân cướp lại kiếm”.  

Người đó hét lên

. Ám Minh Nguyệt nghe xong mới bình tĩnh được chút.

“Nói đúng, tôi không đấu lại hắn, nhưng anh Diệp. giết người này chắc chắn như giết lợn chớ”.

Ám Minh Nguyệt hung dữ nhìn Lâm Chính, dữ tợn nghiến răng: “Tên họ Lâm kia, anh đợi đấy, thanh kiếm này anh không giữ được đâu, nếu anh ra khỏi Long Cung, bố tôi chắc chắn sẽ lấy về. Nếu anh còn dám vào trong, xem anh Diệp giết chết các anh như thế nào!”.

Nói xong, Ám Minh Nguyệt quay đầu chạy.

“Muốn chạy?”.

Lang Gia hét lên, dẫn người xông tới.

Nhưng hai người tùy tùng còn lại của Ám Thiên Võ Thần liều chết chống cự, chặn đường đám người Lang

Gia, Huyền Thông.

Không lâu sau, Ám Minh Nguyệt đã tông vào cửa đi tới tầng ba, biến mất không thấy.

“Vào trong”.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm đi về phía tầng ba.

“Được! Chúng tôi cũng đang có ý đó”. 

“Diệp Viêm giết anh em của tôi, nhất định phải tìm hắn trả thù!”.

“Không giết Diệp Viêm, sao chúng tôi có thể lùi bước?”.

“Giết?".

Bọn họ đều hô lên, ý chí chiến đấu dâng cao, xông vào bên trong.

“Anh Lâm! Anh thật sự muốn đi tìm Diệp Viêm sao?”.

Mị Mộng sốt ruột, vội vàng kéo Lâm Chính lại.

“Cô Mị Mộng cảm thấy tôi không đấu lại Diệp Viêm”?”.

Lâm Chính quay đầu hỏi.

“Diệp Viêm giết hại cao thủ của thế gia chúng tôi như giết sâu kiến. Dù anh có chút bản lĩnh, chỉ sợ khi đối diện Diệp Viêm cũng không chiếm được ưu thế, cần gì phải vào đó chịu chết?”.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement